Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 8
Chương 8: Tái cấu trúc quyền lực
Chiến thắng trước quân Tào Ngụy đã mang lại một không khí phấn chấn và tự tin cho triều đình Thục Hán. Các tướng lĩnh, binh sĩ đều cảm nhận được tinh thần đoàn kết và sự vững mạnh của quân đội dưới sự chỉ huy kết hợp giữa sức mạnh của Quan Vũ và trí tuệ của Tôn Kiệt. Tuy nhiên, trong thâm tâm Tôn Kiệt biết rõ rằng chiến thắng này chỉ là bước đầu trong việc tái cấu trúc quyền lực trong triều đình. Nếu muốn đảm bảo sự ổn định và phát triển lâu dài của Thục Hán, anh cần thực hiện những thay đổi lớn hơn.
Tôn Kiệt ngồi trong lều của mình, trước mặt là những bản kế hoạch và sổ sách về quân sự. Anh suy tư về cách để hệ thống hóa sự phối hợp giữa các tướng lĩnh, tránh sự phụ thuộc quá mức vào vài cá nhân kiệt xuất như Quan Vũ và Trương Phi. Một hệ thống mà mỗi người, dù là tướng lĩnh cao cấp hay binh lính, đều phải có cơ hội thể hiện khả năng và đóng góp cho sự phát triển chung.
Một buổi sáng, Tôn Kiệt được Lưu Bị triệu vào gặp. Trong phòng chỉ có Lưu Bị, ngồi trước một bàn làm việc nhỏ. Ông nhìn Tôn Kiệt với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng có một chút ấm áp trong ánh mắt.
“Tôn quân sư, lần này ngươi đã làm rất tốt,” Lưu Bị bắt đầu, giọng nói đầy sự tin tưởng. “Nhưng ta biết, ngươi không chỉ nghĩ về mỗi trận chiến này. Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo cho Thục Hán không?”
Tôn Kiệt thở nhẹ một hơi, biết rằng đây chính là cơ hội để anh đưa ra ý tưởng tái cấu trúc triều đình, và có thể, lần này Lưu Bị sẽ lắng nghe.
“Thưa chúa công,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm, “thần cho rằng chúng ta không thể chỉ dựa vào một vài cá nhân xuất chúng để bảo vệ và phát triển Thục Hán. Quan Vũ, Trương Phi và các tướng lĩnh khác đều là những chiến binh vĩ đại, nhưng để đảm bảo sự ổn định lâu dài, chúng ta cần một hệ thống mạnh mẽ, nơi mọi người đều có trách nhiệm và đóng góp theo khả năng của mình.”
Lưu Bị nhíu mày, nhưng ánh mắt ông toát lên sự quan tâm. “Tiếp tục đi, Tôn quân sư.”
“Thưa chúa công, thần đề xuất một mô hình mới, trong đó mỗi tướng lĩnh và quân sư sẽ có những quyền hạn và trách nhiệm riêng, nhưng cũng phải phối hợp chặt chẽ với nhau. Điều này không chỉ giúp chúng ta tránh tình trạng độc quyền quyền lực mà còn khuyến khích sự sáng tạo và linh hoạt trong việc đối phó với kẻ thù.”
Lưu Bị gật đầu, lắng nghe chăm chú. “Ngươi nghĩ rằng việc này sẽ giải quyết được vấn đề gì trong triều đình?”
Tôn Kiệt chậm rãi đáp: “Thưa chúa công, trước đây chúng ta dựa quá nhiều vào sự dũng mãnh của Quan Vũ và Trương Phi. Nhưng có những lúc, họ hành động dựa trên cảm xúc hoặc tự tin quá mức, khiến chúng ta gặp nguy hiểm. Một hệ thống phân quyền hợp lý sẽ giúp mỗi người nhận thức rõ vai trò của mình, đồng thời tạo ra sự cân bằng và minh bạch trong việc ra quyết định.”
Lưu Bị im lặng một lúc lâu, suy nghĩ về những điều Tôn Kiệt nói. Ông biết rằng Tôn Kiệt có lý, nhưng cũng hiểu rằng việc thực hiện thay đổi không hề dễ dàng. Quan Vũ và Trương Phi, những tướng lĩnh trung thành, có thể sẽ không dễ dàng chấp nhận việc chia sẻ quyền lực với những người khác.
“Nhưng liệu Quan Vũ và Trương Phi có chấp nhận hệ thống này không?” Lưu Bị hỏi, ánh mắt lo lắng. “Họ đã quá quen với cách làm việc cũ.”
Tôn Kiệt mỉm cười nhẹ, trả lời: “Thưa chúa công, thần tin rằng nếu chúng ta làm rõ rằng mục tiêu của việc tái cấu trúc là để tăng cường sức mạnh cho Thục Hán, chứ không phải để giảm bớt quyền lực của ai, họ sẽ hiểu. Thần cũng không đề xuất thay đổi hoàn toàn ngay lập tức. Chúng ta có thể bắt đầu bằng những bước nhỏ, thử nghiệm sự phối hợp giữa các tướng lĩnh trong những nhiệm vụ cụ thể, và dần dần mở rộng.”
Lưu Bị trầm ngâm, nhưng ông nhìn thấy rõ sự quyết tâm trong mắt Tôn Kiệt. Cuối cùng, ông gật đầu.
“Được rồi, Tôn quân sư. Ta sẽ cho ngươi toàn quyền triển khai kế hoạch này. Nhưng hãy cẩn thận. Quan Vũ và Trương Phi là những người trung thành, nhưng họ cũng rất kiêu hãnh. Ngươi phải tìm cách để không gây ra xung đột trong quá trình thực hiện.”
Tôn Kiệt cúi đầu, cảm kích trước sự tin tưởng của Lưu Bị. “Thần sẽ làm hết sức mình để bảo đảm sự ổn định và phát triển của Thục Hán.”
Trong những tuần tiếp theo, Tôn Kiệt bắt đầu triển khai kế hoạch của mình. Anh tổ chức những cuộc họp nhỏ với các tướng lĩnh cấp cao, giải thích tầm quan trọng của việc phối hợp và chia sẻ quyền lực. Quan Vũ, ban đầu tỏ ra miễn cưỡng, nhưng dần dần cũng hiểu rằng việc hợp tác với các tướng lĩnh khác sẽ giúp ông giảm bớt gánh nặng chỉ huy và tập trung hơn vào chiến đấu. Trương Phi, với tính cách nóng nảy, ban đầu phản đối nhưng sau khi thấy hiệu quả của sự hợp tác trong vài trận chiến nhỏ, cũng dần đồng ý với kế hoạch của Tôn Kiệt.
Trong một trận chiến tại biên giới phía bắc, Tôn Kiệt thử nghiệm mô hình mới. Lần này, thay vì để một tướng lĩnh chỉ huy toàn bộ quân đội, anh chia nhỏ lực lượng và giao nhiệm vụ cho từng nhóm tướng lĩnh chỉ huy những cánh quân riêng biệt. Nhờ sự phối hợp chặt chẽ và linh hoạt, quân Thục Hán đã không chỉ phòng thủ vững chắc mà còn đẩy lùi quân Tào với tổn thất tối thiểu.
Trận chiến đó không chỉ mang lại một chiến thắng quân sự mà còn chứng minh tính hiệu quả của mô hình mới mà Tôn Kiệt đề xuất. Lưu Bị, sau khi nghe báo cáo về thành công của chiến dịch, chính thức công nhận mô hình này và quyết định triển khai rộng rãi hơn trong quân đội.
Sau trận chiến, Lưu Bị tổ chức một buổi lễ vinh danh các tướng lĩnh trong triều đình. Tại buổi lễ, ông đứng lên trước toàn thể quân đội và tuyên bố: “Ngày hôm nay, Thục Hán đã đạt được sự đoàn kết chưa từng có. Nhờ sự phối hợp của tất cả các tướng lĩnh, chúng ta đã đánh bại quân Tào Ngụy mà không mất quá nhiều sinh lực. Đây là một minh chứng cho sự sáng suốt và trí tuệ của Tôn quân sư, và ta rất tự hào về tất cả các tướng lĩnh đã cùng nhau làm nên chiến thắng này.”
Quan Vũ, Trương Phi, Ngụy Diên và các tướng lĩnh khác đều gật đầu đồng ý. Lần đầu tiên trong thời gian dài, họ cảm thấy thực sự là một phần của một hệ thống đoàn kết, không phải chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân.
Tôn Kiệt đứng phía sau, cảm nhận được niềm tự hào và sự tin tưởng từ mọi người. Anh biết rằng, dù còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng Thục Hán đã bắt đầu đi đúng hướng. Và anh cũng biết rằng, quyền lực trong triều đình không còn chỉ là chuyện của một vài cá nhân nữa, mà là của cả tập thể cùng hướng về một mục tiêu chung.