Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 9
Chương 9: Quan Vũ và Lưu Bị thay đổi cách nhìn
Sau khi Tôn Kiệt thành công triển khai mô hình phân quyền, không khí trong triều đình Thục Hán trở nên ổn định hơn. Các tướng lĩnh đã bắt đầu quen với việc phối hợp và chia sẻ trách nhiệm, thay vì chỉ dựa vào những cá nhân xuất sắc như Quan Vũ hay Trương Phi. Những chiến thắng liên tiếp từ các chiến dịch nhỏ, được dẫn dắt bởi nhiều tướng lĩnh cùng nhau phối hợp, đã chứng minh rằng sự thay đổi mà Tôn Kiệt đề xuất là đúng đắn.
Mặc dù vậy, Quan Vũ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào mô hình mới. Với bản tính kiêu hãnh và ý chí chiến đấu không khuất phục, ông cảm thấy khó chấp nhận việc quyền lực bị phân tán. Ông đã quen với việc chỉ huy và là nhân vật trung tâm trong mọi chiến dịch. Tuy nhiên, những kết quả tích cực từ các cuộc chiến gần đây khiến Quan Vũ phải nhìn nhận lại.
Một buổi chiều, khi ánh mặt trời nhuộm vàng khắp doanh trại, Quan Vũ bất ngờ đến gặp Tôn Kiệt. Lần này, thay vì thái độ lạnh lùng và thách thức, ông đến với một tâm trạng khác. Ông bước vào lều chỉ huy của Tôn Kiệt, đôi mắt đầy suy tư.
“Tôn quân sư, ta cần nói chuyện với ngươi,” Quan Vũ lên tiếng, giọng không còn cứng rắn như trước.
Tôn Kiệt ngước lên, thoáng ngạc nhiên khi thấy Quan Vũ đến tìm mình. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đứng dậy chào đón vị tướng dũng mãnh.
“Thưa Quan tướng quân, ngài cứ tự nhiên. Thần rất hân hạnh khi được lắng nghe,” Tôn Kiệt nói, giọng điệu bình tĩnh và tôn trọng.
Quan Vũ ngồi xuống, đôi mắt sâu lắng nhìn vào khoảng không trước mặt. Ông ngập ngừng vài giây trước khi lên tiếng.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều kể từ trận chiến vừa qua. Ngươi đã đúng, việc phối hợp giữa các tướng lĩnh đã giúp chúng ta chiến thắng mà không phải phụ thuộc vào một vài cá nhân. Nhưng nói thật, ta vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận rằng sức mạnh của Thục Hán không thể chỉ dựa vào những người như ta, Trương Phi hay ngươi.”
Tôn Kiệt gật đầu, lắng nghe cẩn thận từng lời của Quan Vũ. Anh hiểu rằng để thay đổi một người có lòng tự tôn cao như Quan Vũ là điều không dễ dàng, nhưng đó cũng là quá trình anh phải kiên nhẫn.
“Thưa Quan tướng quân, thần hoàn toàn hiểu cảm giác của ngài. Thần cũng biết rằng sự thay đổi này khó khăn với nhiều người, đặc biệt là với ngài, người đã dành cả cuộc đời để chiến đấu và bảo vệ Thục Hán. Nhưng thần tin rằng sức mạnh thực sự của Thục Hán không nằm ở cá nhân nào, mà là ở sự đoàn kết và khả năng phối hợp của tất cả.”
Quan Vũ im lặng một lúc lâu, rồi nhìn thẳng vào mắt Tôn Kiệt. “Ngươi không hề yếu đuối, cũng không phải kẻ chỉ biết ngồi bàn giấy. Ngươi có trí tuệ và lòng kiên định. Ta đã từng nghĩ rằng mưu kế chỉ là thứ yếu, nhưng giờ ta nhận ra, mưu trí của ngươi đã cứu lấy chúng ta nhiều lần.”
Tôn Kiệt cúi đầu, khiêm tốn đáp: “Thưa Quan tướng quân, thần chỉ mong muốn làm điều tốt nhất cho Thục Hán. Mỗi người trong chúng ta đều có vai trò quan trọng. Nếu không có ngài dẫn đầu quân đội, chúng ta sẽ không có được những chiến thắng vẻ vang như ngày hôm nay.”
Quan Vũ trầm ngâm, đôi mắt toát lên sự suy tư sâu sắc. “Ta đã nhìn thấy sức mạnh của sự phối hợp trong những trận chiến gần đây. Dù vẫn còn nhiều điều ta chưa hoàn toàn đồng ý, nhưng ta sẽ không phản đối kế hoạch của ngươi nữa.”
Tôn Kiệt cảm nhận được sự nhượng bộ đầy chân thành từ Quan Vũ. Đây không chỉ là sự chấp nhận tạm thời, mà là sự công nhận thực sự về tầm quan trọng của sự thay đổi.
Trong thời gian đó, Lưu Bị cũng dần thay đổi cách nhìn về Tôn Kiệt. Mặc dù ban đầu ông tin tưởng Tôn Kiệt vì sự thông minh và trí tuệ chiến lược, nhưng giờ đây, Lưu Bị đã nhìn nhận anh như một trong những người chủ chốt của triều đình. Không chỉ là một quân sư, Tôn Kiệt đã trở thành người đồng hành trong việc đưa ra những quyết định quan trọng cho tương lai của Thục Hán.
Một ngày nọ, Lưu Bị triệu tập Tôn Kiệt vào phòng họp riêng. Chỉ có hai người, Lưu Bị ngồi trước một bàn làm việc với nhiều bản đồ và báo cáo quân sự, trong khi Tôn Kiệt đứng phía trước, tôn trọng và sẵn sàng lắng nghe.
“Tôn quân sư,” Lưu Bị bắt đầu, giọng điệu trầm ngâm, “ngươi đã cùng ta trải qua nhiều trận chiến, nhiều thăng trầm trong triều đình. Ta thấy rõ rằng những gì ngươi đề xuất đã mang lại sự ổn định và sức mạnh cho Thục Hán. Nhưng ta cần nghe từ chính miệng ngươi—ngươi nghĩ gì về tương lai của Thục Hán?”
Tôn Kiệt cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thưa chúa công, thần luôn tin rằng Thục Hán có tiềm năng lớn mạnh hơn bất kỳ quốc gia nào khác. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần xây dựng một nền móng vững chắc, không chỉ dựa vào chiến thắng quân sự mà còn phải phát triển kinh tế, chính trị và lòng trung thành từ dân chúng.”
Lưu Bị gật đầu, vẻ mặt đầy suy tư. “Ngươi có tầm nhìn rộng, Tôn quân sư. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần sự đoàn kết và lòng tin từ tất cả mọi người trong triều đình.”
Tôn Kiệt tiếp tục: “Thưa chúa công, thần tin rằng với sự đoàn kết của các tướng lĩnh và sự dẫn dắt của ngài, chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách. Nhưng thần cũng mong ngài sẽ tiếp tục trao quyền và tin tưởng vào các tướng lĩnh và quân sư khác, để tất cả cùng nhau xây dựng Thục Hán.”
Lưu Bị im lặng một lúc, rồi ông mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngươi nói đúng. Ta đã quá phụ thuộc vào một số cá nhân, nhưng giờ ta đã thấy rằng, nếu chúng ta cùng nhau đoàn kết, không có kẻ thù nào có thể đánh bại được Thục Hán.”
Cuộc trò chuyện với Lưu Bị giúp Tôn Kiệt củng cố thêm niềm tin rằng mô hình mà anh xây dựng đang phát triển đúng hướng. Từ đây, không chỉ có Lưu Bị, mà cả Quan Vũ và các tướng lĩnh khác đều đã nhìn nhận rõ tầm quan trọng của việc phối hợp và chia sẻ quyền lực trong triều đình.
Tôn Kiệt biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thách thức, nhưng với sự thay đổi tích cực trong tư duy của các tướng lĩnh và sự ủng hộ từ Lưu Bị, anh tin rằng Thục Hán đang trên con đường trở thành một quốc gia vững mạnh và đoàn kết hơn bao giờ hết.