Thay đổi mối quan hệ với Tào Tháo - Chương 2
Chương 2: Sự Tán Thành Bất Ngờ
Sau cuộc gặp định mệnh với Tào Tháo, Lưu Kỳ quay trở về doanh trại của mình. Tâm trí anh vẫn quay cuồng với những lời đề nghị từ vị lãnh đạo quyền lực đó. Trên đường trở về, Lưu Kỳ không thể ngừng suy nghĩ về những rủi ro và cơ hội mà cuộc hợp tác này mang lại. Tuy nhiên, nỗi lo lắng về việc gia tộc sẽ phản ứng ra sao khiến lòng anh nặng trĩu.
Khi về đến nhà, Lưu Kỳ đã tìm gặp ngay cha mình – một người tướng kỳ cựu và từng rất căm thù Tào Tháo vì những chiến dịch tàn khốc mà ông ta đã thực hiện trong quá khứ. Ông ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm nghị khi nghe Lưu Kỳ kể về cuộc gặp gỡ.
“Con nói sao? Con định hợp tác với Tào Tháo ư?” – Cha anh không giấu nổi sự tức giận. “Con có biết hắn là ai không? Hắn là kẻ đã tiêu diệt bao nhiêu gia tộc, lật đổ những người từng đứng về phía hắn khi không còn giá trị. Con có biết điều đó không?”
Lưu Kỳ cúi đầu, lắng nghe những lời chỉ trích từ cha mình. Anh đã đoán trước được phản ứng này, nhưng không ngờ nó lại dữ dội đến vậy.
“Cha, con hiểu sự lo lắng của cha. Nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng Tào Tháo đang nắm giữ một lực lượng hùng mạnh. Nếu con có thể giành được niềm tin từ ông ta, gia tộc chúng ta sẽ có cơ hội lớn hơn để phát triển. Con không phải là người dễ dàng bị lừa gạt.”
“Dễ bị lừa hay không không phải là vấn đề,” cha anh đáp lại, giọng đã hạ xuống nhưng vẫn đầy căng thẳng. “Vấn đề là Tào Tháo không bao giờ tin tưởng ai hoàn toàn. Con có thể tài giỏi, nhưng với hắn, con chỉ là một quân cờ có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.”
Bầu không khí trong phòng trầm xuống. Lưu Kỳ biết rằng cha anh sẽ không bao giờ ủng hộ quyết định này. Anh quyết định rời đi để suy nghĩ kỹ càng hơn. Nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng, giọng nói của mẹ anh vang lên từ phía sau.
“Con trai, mẹ muốn nói chuyện với con một chút,” bà nói nhẹ nhàng.
Lưu Kỳ dừng lại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng nhưng thông minh của mẹ mình. Anh biết rằng mẹ luôn là người có cái nhìn sâu sắc, và điều bà nói ra thường mang lại cho anh những suy ngẫm quý giá.
Khi hai mẹ con ngồi xuống trong sân vườn, mẹ anh cầm tay anh và nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết cha con rất cứng rắn, và ông ấy chỉ muốn bảo vệ con. Nhưng mẹ thấy được rằng Tào Tháo không phải là một kẻ chỉ biết đến tàn bạo. Con có biết vì sao hắn luôn thắng không? Đó là vì hắn biết cách tận dụng tài năng của người khác, và nếu con là người mà hắn tin tưởng, con sẽ không chỉ là một quân cờ. Con sẽ là người nắm giữ tương lai của gia tộc.”
Lưu Kỳ ngước nhìn mẹ, cảm nhận được sự khích lệ và tán thành bất ngờ từ bà. “Nhưng, mẹ à, làm sao con có thể chắc chắn rằng Tào Tháo không sẽ phản bội con khi không còn cần thiết nữa?”
Mẹ anh mỉm cười nhẹ nhàng: “Không có gì là chắc chắn, con trai. Nhưng trong loạn thế này, đôi khi cần phải đánh cược. Mẹ tin rằng con đủ khôn ngoan để biết khi nào nên dừng lại, khi nào nên tiếp tục.”
Những lời của mẹ anh khiến lòng Lưu Kỳ bình tĩnh hơn. Anh hiểu rằng dù cuộc hợp tác với Tào Tháo đầy rủi ro, nhưng đây cũng có thể là con đường duy nhất để gia tộc anh không chỉ tồn tại mà còn vươn lên trong thời loạn. Anh nhìn vào đôi mắt của mẹ, biết rằng bà hiểu rõ điều mà anh đang suy nghĩ.
“Mẹ tin tưởng con, và mẹ nghĩ rằng Tào Tháo cũng đã nhận ra tài năng của con. Nhưng hãy cẩn thận, đừng bao giờ quên rằng lòng trung thành của Tào Tháo chỉ dành cho chính ông ta.”
Lưu Kỳ cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của mẹ mình. Anh hít một hơi dài, quyết định trong lòng đã rõ ràng hơn bao giờ hết. “Con sẽ thử sức. Con sẽ làm điều này vì tương lai của gia tộc.”
Mẹ anh khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ vai anh như một lời động viên thầm lặng. Trong lòng Lưu Kỳ, một quyết định lớn đã được xác lập. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng với sự khích lệ từ mẹ và lòng quyết tâm của chính mình, anh tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách.
Anh đứng dậy, bước ra khỏi ngôi nhà gia tộc, trong lòng sẵn sàng đối diện với tương lai bất định. Cuộc hợp tác với Tào Tháo, dù là một ván cược lớn, sẽ là cuộc chơi mà anh quyết định phải tham gia.