Thay đổi mối quan hệ với Tào Tháo - Chương 3
Chương 3: Chiến Trường Đầu Tiên
Sau khi đưa ra quyết định đầy khó khăn, Lưu Kỳ trở lại doanh trại của Tào Tháo. Anh được chào đón bởi không khí khẩn trương và căng thẳng của một cuộc chiến sắp nổ ra. Ngay khi anh bước vào lều chỉ huy, Tào Tháo đã ngồi đó, với ánh mắt sắc sảo như mọi khi.
“Lưu Kỳ,” Tào Tháo nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực. “Ta rất vui vì ngươi đã quyết định hợp tác với ta. Ngươi sẽ không phải hối hận về điều này.”
Lưu Kỳ cúi đầu, đáp lại: “Tôi hy vọng quyết định của mình là đúng đắn. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tào Tháo cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp căn lều. “Ngươi sẽ có cơ hội chứng minh điều đó ngay bây giờ. Ta muốn ngươi dẫn dắt một đội quân nhỏ tham gia cuộc tấn công vào quân địch ở Nam Xương. Đây là trận chiến quan trọng. Nếu ngươi thành công, không chỉ ta, mà cả triều đình sẽ phải nhìn nhận tài năng của ngươi.”
Lưu Kỳ ngạc nhiên với sự nhanh chóng của mọi việc. Anh mới chỉ vừa đồng ý hợp tác, giờ đã phải tham gia ngay vào một cuộc chiến lớn. Tuy nhiên, anh hiểu rõ rằng trong thời loạn, cơ hội không bao giờ đợi ai lâu. Anh gật đầu mạnh mẽ: “Tôi sẵn sàng.”
Tào Tháo đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai Lưu Kỳ. “Ta tin ngươi. Nhưng hãy nhớ, thành công hay thất bại không chỉ phụ thuộc vào tài năng mà còn ở lòng trung thành và sự khôn ngoan. Hãy ra trận và làm những gì ngươi giỏi nhất.”
Lưu Kỳ rời khỏi lều chỉ huy, trong lòng dâng lên một cảm giác pha trộn giữa sự hồi hộp và hứng khởi. Đây là cơ hội để anh chứng tỏ mình, không chỉ với Tào Tháo mà còn với chính bản thân. Nếu thành công, anh sẽ có vị trí vững chắc trong quân đội của Tào Tháo, mở ra con đường mới cho tương lai của gia tộc.
Tối hôm đó, dưới ánh trăng lờ mờ, Lưu Kỳ tập hợp đội quân của mình. Anh nhận được một đội quân nhỏ, nhưng đầy nhiệt huyết. Các binh sĩ nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng và tin tưởng, điều này càng làm Lưu Kỳ quyết tâm hơn.
Trên chiến trường Nam Xương, quân địch đông đảo và có lợi thế địa hình, nhưng Lưu Kỳ không để điều này làm anh chùn bước. Anh đã từng chỉ huy trong những trận chiến khó khăn trước đây, và anh biết rõ rằng chiến thắng không đến từ số lượng mà từ chiến lược.
Khi trận chiến bắt đầu, Lưu Kỳ ngay lập tức nhận ra quân địch phòng thủ rất mạnh. Tuy nhiên, anh không hề nao núng. Sau một thời gian quan sát, anh phát hiện ra một điểm yếu trong tuyến phòng thủ của đối phương: họ tập trung lực lượng chính ở hai cánh, trong khi trung tâm lại ít được bảo vệ hơn.
Lưu Kỳ nhanh chóng ra lệnh cho quân của mình tiến hành một cuộc tấn công đánh lạc hướng ở hai cánh, khiến đối phương phải dồn lực lượng phòng thủ về đó. Sau đó, anh đột ngột chuyển hướng toàn bộ quân tấn công vào trung tâm phòng tuyến, nơi ít được phòng bị.
Đòn tấn công bất ngờ của Lưu Kỳ đã gây ra sự hỗn loạn trong hàng ngũ đối phương. Quân địch bắt đầu mất kiểm soát và rút lui, để lại chiến trường trong sự hoảng loạn. Chỉ trong một thời gian ngắn, đội quân của Lưu Kỳ đã giành được chiến thắng.
Sau trận chiến, khi Lưu Kỳ quay trở lại doanh trại, Tào Tháo đã chờ sẵn. Ông bước tới, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không giấu được sự hài lòng.
“Ngươi đã làm rất tốt, Lưu Kỳ,” Tào Tháo nói, vỗ vai anh. “Ngươi không chỉ chứng tỏ được tài năng của mình mà còn khiến ta thêm tin tưởng vào quyết định hợp tác với ngươi.”
Lưu Kỳ cúi đầu, đáp lại với sự khiêm tốn: “Tôi chỉ làm những gì tôi thấy là tốt nhất cho quân đội.”
Tào Tháo mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc bén của ông không bao giờ thay đổi. “Ngươi đã có một khởi đầu tốt. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là bước đầu tiên. Còn rất nhiều thử thách đang chờ ngươi phía trước.”
Lưu Kỳ gật đầu. Anh biết rằng cuộc chiến thực sự vẫn còn dài, và lòng trung thành của anh với Tào Tháo sẽ luôn bị đặt trong tình thế nguy hiểm. Nhưng trong lòng, anh đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.