Thay đổi mối quan hệ với Tào Tháo - Chương 4
Chương 4: Lòng Trung Thành Bị Thử Thách
Sau chiến thắng tại Nam Xương, danh tiếng của Lưu Kỳ lan truyền nhanh chóng khắp doanh trại. Các binh sĩ dần xem anh là một chỉ huy xuất chúng, và Tào Tháo ngày càng tỏ ra hài lòng với sự hợp tác này. Tuy nhiên, trong lòng Lưu Kỳ, những hoài nghi và lo lắng vẫn chưa bao giờ biến mất hoàn toàn. Anh biết rằng lòng trung thành của mình sẽ sớm bị thử thách, và cuộc thử thách đó đến nhanh hơn anh tưởng.
Một ngày nọ, khi Lưu Kỳ đang ở trong lều của mình, một cận vệ báo rằng có người từ phe đối lập gửi một bức thư mật cho anh. Cầm lấy phong thư, Lưu Kỳ mở ra và bắt đầu đọc. Thư được viết bởi Tôn Quyền – một lãnh chúa lớn ở miền Nam và là kẻ thù truyền kiếp của Tào Tháo. Bức thư đầy cám dỗ, chứa đựng những lời hứa hẹn hậu hĩnh.
“Lưu Kỳ, ta biết ngươi là một tướng tài và đã nghe nhiều về ngươi. Tào Tháo có thể hứa hẹn với ngươi nhiều thứ, nhưng hãy nhìn vào thực tế – hắn chỉ sử dụng ngươi như một công cụ để đạt được tham vọng của mình. Ta mời ngươi về phe ta. Hợp tác với ta, ngươi sẽ không chỉ có quyền lực mà còn có được vùng đất riêng của mình. Đừng đặt cược tương lai vào kẻ không đáng tin như Tào Tháo.”
Lưu Kỳ gấp bức thư lại, lặng người suy nghĩ. Đây là một cơ hội lớn, không thể phủ nhận. Tôn Quyền là một lãnh chúa mạnh mẽ, và nếu anh chấp nhận lời đề nghị này, anh có thể thoát khỏi sự phụ thuộc vào Tào Tháo, không còn lo sợ bị phản bội. Nhưng đồng thời, anh cũng hiểu rằng việc phản bội Tào Tháo là một bước đi nguy hiểm. Nếu Tào Tháo phát hiện ra, không chỉ anh mà gia tộc anh cũng sẽ bị tiêu diệt.
Trong đêm tối yên tĩnh, Lưu Kỳ ngồi một mình trong lều, nhìn chằm chằm vào bức thư. Anh phải đưa ra một quyết định, và quyết định đó có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời anh.
Sáng hôm sau, anh tìm đến quân sư của mình, Trần Nguyên – một người bạn thân thiết và là người mà anh luôn tin tưởng. Khi gặp nhau, Lưu Kỳ không giấu giếm, đưa bức thư cho Trần Nguyên xem. Trần Nguyên đọc kỹ, rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Trần Nguyên hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng sâu sắc.
Lưu Kỳ thở dài, giọng nói đượm vẻ lo lắng: “Ta không thể phủ nhận rằng đây là một cơ hội lớn. Nhưng đồng thời, ta đã hợp tác với Tào Tháo, và ta không muốn trở thành kẻ phản bội.”
Trần Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đã hợp tác với Tào Tháo vì ngươi tin rằng đây là con đường tốt nhất cho gia tộc và bản thân. Nhưng hãy nhớ, Tào Tháo không phải là người dễ dàng bỏ qua cho sự phản bội. Ngươi có thể đạt được nhiều lợi ích từ Tôn Quyền, nhưng nếu thất bại, cái giá phải trả sẽ rất lớn.”
Lưu Kỳ ngồi yên, lắng nghe lời khuyên của Trần Nguyên. “Ngươi nói đúng. Ta không thể vội vàng đưa ra quyết định. Ta sẽ phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.”
Trần Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta biết ngươi sẽ có quyết định đúng đắn. Nhưng đừng quên, lòng trung thành không chỉ là với người mà ngươi hợp tác, mà còn là với chính lý tưởng và gia đình của ngươi.”
Trong lòng Lưu Kỳ, sự lo lắng ngày càng lớn. Anh hiểu rõ mình đang đứng trước ngã ba của số phận, và mỗi con đường đều mang đến những rủi ro và cơ hội khác nhau.
Ngày hôm sau, Lưu Kỳ được Tào Tháo triệu tập. Trước khi vào gặp, lòng anh vẫn còn xao xuyến về bức thư của Tôn Quyền, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Khi bước vào lều chỉ huy, anh nhìn thấy Tào Tháo đang ngồi trước bản đồ chiến lược, sắc mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại luôn ẩn chứa sự dò xét.
“Lưu Kỳ, ta có một nhiệm vụ mới cho ngươi,” Tào Tháo nói mà không ngẩng lên, vẫn tập trung vào bản đồ. “Có một trận chiến sắp tới ở Giang Lăng, và ta cần ngươi chỉ huy. Đây là một trận đánh lớn, có thể quyết định số phận của miền Nam.”
Lưu Kỳ lặng lẽ gật đầu, cố gắng che giấu sự xao động trong lòng. Anh biết rằng đây là cơ hội để chứng minh lòng trung thành của mình, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để thử thách lý tưởng cá nhân.
Tào Tháo bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Kỳ. “Ta hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, Lưu Kỳ. Trong loạn thế này, chỉ có lòng trung thành và tài năng mới giúp chúng ta tồn tại.”
Câu nói của Tào Tháo như một lời cảnh báo ngầm, khiến Lưu Kỳ càng thêm phân vân. Anh rời khỏi lều, bước ra ngoài với tâm trạng nặng nề. Cuộc chiến trong lòng anh vẫn chưa kết thúc, và mỗi bước đi đều là một thử thách cho lòng trung thành của anh.