Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 1
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Lưu Tĩnh là một người đam mê lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là giai đoạn Tam Quốc. Ngày nào anh cũng ngồi hàng giờ bên bàn làm việc, lật từng trang sách và đọc những ghi chép về những trận chiến nổi tiếng, những nhân vật lịch sử vang danh. Mặc dù cuộc sống hiện đại đầy hối hả, nhưng mỗi khi có thời gian, anh đều tìm hiểu sâu hơn về giai đoạn loạn lạc này.
Một tối nọ, khi trời bắt đầu chuyển mình sang đêm, Lưu Tĩnh lại vùi đầu vào cuốn sách mới tìm được, nói về Đổng Trác, một kẻ tàn ác đã góp phần đẩy triều đại Đông Hán đến bờ sụp đổ. “Nếu có thể quay ngược thời gian, mình nhất định sẽ thay đổi số phận của đất nước này,” anh thầm nghĩ. Giấc mơ được quay về thời kỳ đó và thay đổi lịch sử luôn ám ảnh Lưu Tĩnh.
Sau một lúc đọc, Lưu Tĩnh cảm thấy mắt mình nặng trĩu. Anh quyết định chợp mắt một lát. Nhưng rồi, không hiểu sao, khi nhắm mắt, mọi thứ xung quanh anh bỗng trở nên tối tăm, cuốn anh vào một không gian kỳ lạ. Cảm giác như rơi vào một hố đen sâu thẳm.
Khi Lưu Tĩnh mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm trên mặt đất khô cằn. Không còn là căn phòng ấm áp với sách vở vây quanh, mà thay vào đó là một cánh đồng hoang sơ, gió thổi lạnh buốt. Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác choáng váng vẫn còn. Khi anh nhìn xuống, trước mắt anh không phải là đôi giày thể thao hiện đại mà là một đôi ủng da. Quần áo cũng khác lạ, làm từ vải thô và được cắt may đơn giản.
“Chuyện gì đã xảy ra với mình?” Lưu Tĩnh thì thầm. Anh nhìn quanh, tìm kiếm dấu hiệu của một thế giới quen thuộc nhưng không thấy gì ngoài cánh đồng trống trải và những ngọn núi xa xa.
“Ê, ngươi kia, đứng dậy mau!” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Lưu Tĩnh quay lại, thấy một người lính với bộ giáp cũ kỹ đang tiến về phía mình. Tay người lính cầm một thanh kiếm, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ngươi không nghe lệnh à? Dậy ngay, còn phải chuẩn bị cho trận chiến đấy!” người lính quát.
“Trận chiến? Cái gì đang xảy ra vậy? Đây là đâu?” Lưu Tĩnh lắp bắp hỏi.
Người lính nhìn anh một cách kỳ lạ. “Ngươi bị sao vậy? Đây là biên giới phía bắc của nhà Hán, nơi quân Đổng Trác đang tiến đến. Ngươi không nhớ mình là ai à?”
Lưu Tĩnh không tin vào tai mình. “Đổng Trác? Mình đã thực sự quay về thời Đông Hán sao?” Anh cảm thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu có chút quen thuộc, như thể tất cả đang diễn ra trong những cuốn sách mà anh đã nghiên cứu suốt nhiều năm. Nhưng đây không phải là một giấc mơ, mọi thứ đều thật đến khó tin.
Người lính nhìn Lưu Tĩnh với vẻ bực bội. “Ngươi đúng là bị sốc trận rồi. Mau đứng dậy và theo ta, không thì ngươi sẽ bị coi là đào ngũ đấy!”
Lưu Tĩnh gật đầu theo phản xạ, nhưng trong đầu anh vẫn rối tung. “Mình phải làm gì đây? Làm sao mà mình lại rơi vào thời điểm này? Nếu đây thực sự là cuối thời Đông Hán, có lẽ mình đã được trao cơ hội để thay đổi lịch sử…” Nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh cảm thấy một nỗi lo lắng trỗi dậy nhưng cũng đầy hứng thú. Anh biết rõ về tương lai bi thảm của đất nước này, và nếu anh hành động đúng, có lẽ anh sẽ thay đổi được số phận của cả triều đại.
Trong khi đó, người lính dẫn anh đến một doanh trại nhỏ. Bên trong, những người lính khác đang chuẩn bị vũ khí và bàn luận về trận chiến sắp tới. Lưu Tĩnh nhận ra rằng mình đang ở ngay giữa cuộc chiến với quân của Đổng Trác, và anh chính là một phần của nó.
“Ngươi hãy chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có lệnh xuất quân,” người lính nói trước khi rời đi.
Lưu Tĩnh ngồi xuống, trái tim đập mạnh. Anh biết rằng trong lịch sử, Đổng Trác sẽ trỗi dậy sau khi tiêu diệt các thế lực đối lập và trở thành kẻ thống trị tàn bạo. Nhưng giờ đây, anh có thể ngăn chặn điều đó. Câu hỏi duy nhất là: Làm thế nào?
Đêm đó, Lưu Tĩnh không thể ngủ được. Anh liên tục suy nghĩ về cách tiếp cận tình hình. “Nếu mình có thể tiếp cận các quan lớn trong triều đình hoặc thậm chí tìm cách thuyết phục Lã Bố phản bội Đổng Trác sớm hơn… Nhưng mình chỉ là một người lính nhỏ bé, làm sao có thể thay đổi được lịch sử?”
Sáng hôm sau, tiếng trống trận vang lên. Lưu Tĩnh theo đoàn quân tiến ra chiến trường, lòng anh đầy lo lắng nhưng cũng quyết tâm. Anh biết rằng đây là cơ hội duy nhất để thực hiện điều mà bao lâu nay anh chỉ dám mơ.
Khi đứng giữa hàng ngũ, nhìn về phía trước, Lưu Tĩnh nhận ra rằng cuộc chiến này sẽ quyết định tương lai của cả triều đại. Và với anh, đây không chỉ là cuộc chiến để sống sót, mà còn là cuộc chiến để thay đổi số phận của lịch sử. “Mình không thể thất bại,” anh tự nhủ.
Lưu Tĩnh nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt kiên định. Dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng mình đã được trao cơ hội hiếm có – một cơ hội để thay đổi lịch sử và ngăn chặn sự trỗi dậy của Đổng Trác. Và lần này, anh sẽ không để lịch sử tái diễn như cũ.