Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 10
Chương 10: Quay Trở Về
Cuộc sống yên bình ở vùng quê mang lại cho Lưu Tĩnh sự thanh thản mà anh đã tìm kiếm bấy lâu. Những ngày tháng trôi qua trong sự tĩnh lặng của thiên nhiên, anh bắt đầu cảm nhận được sự hòa quyện giữa bản thân và cuộc sống nơi đây. Mỗi buổi sáng, anh thức dậy với tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua cánh đồng lúa, và ánh mặt trời dịu nhẹ. Mọi thứ tưởng chừng như bình dị nhưng lại mang đến sự yên ả không thể tìm thấy trong những cuộc tranh đấu đầy mưu mô ở triều đình.
Một buổi chiều, khi Lưu Tĩnh đang đi dạo bên bờ suối nhỏ, anh tình cờ gặp một vị đạo sĩ lạ mặt. Ông lão khoác lên mình chiếc áo choàng màu xám bạc, khuôn mặt đầy vẻ hiền từ nhưng ánh mắt ẩn chứa sự bí ẩn và trí tuệ sâu sắc.
“Chàng trai trẻ,” đạo sĩ gọi anh bằng giọng trầm ấm. “Ngươi có cảm thấy hối tiếc vì đã tham gia vào cuộc tranh đấu nơi triều đình không?”
Lưu Tĩnh thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ ấy. Anh dừng bước, nhìn đạo sĩ, rồi nhẹ nhàng trả lời. “Tôi không hối tiếc. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để thay đổi số phận của triều đại, nhưng giờ tôi nhận ra rằng lịch sử là một dòng chảy quá lớn. Tôi chỉ là một người nhỏ bé trong dòng chảy ấy.”
Đạo sĩ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ khâm phục. “Ngươi đã hiểu rõ được lẽ đời. Nhưng ngươi có biết rằng mọi thứ ngươi đã trải qua, mọi thứ ngươi đã làm, đều là một phần của định mệnh, và điều đó sẽ mãi mãi nằm trong lịch sử?”
Lưu Tĩnh gật đầu, cảm thấy như có một điều gì đó đang sắp được tiết lộ. “Tôi biết. Nhưng đôi khi tôi vẫn tự hỏi liệu những gì tôi đã làm có thực sự mang lại thay đổi hay chỉ là một phần của vòng xoáy không thể tránh khỏi.”
“Lịch sử có thể thay đổi,” đạo sĩ nói tiếp, “nhưng nó không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách mà chúng ta mong muốn. Ngươi đã tạo ra tác động, dù nhỏ bé, nhưng cũng đủ để khiến những người sau này phải suy nghĩ về con đường mà họ đang đi. Và đó chính là điều quan trọng nhất.”
Lưu Tĩnh im lặng suy ngẫm về những lời của đạo sĩ. Đúng vậy, anh đã góp phần thay đổi một phần của dòng chảy lịch sử, dù chỉ là một nhánh nhỏ. Những quyết định của anh, dù tốt hay xấu, đã tạo ra những tác động mà không ai có thể đoán trước được. Nhưng cuối cùng, anh nhận ra rằng bản thân không còn bị ràng buộc bởi những mong muốn thay đổi quá khứ nữa. Anh đã chấp nhận lịch sử và cuộc sống theo cách mà nó vốn có.
“Ngươi có muốn trở về không?” Đạo sĩ bất ngờ hỏi.
Lưu Tĩnh nhìn ông, đôi mắt anh lóe lên chút ngạc nhiên. “Trở về? Ngài muốn nói đến thời đại của tôi sao?”
Đạo sĩ gật đầu. “Ngươi đến từ một thời đại khác, nơi mà ngươi có cơ hội nghiên cứu về lịch sử và quá khứ. Nhưng số phận đã đưa ngươi trở về thời Đông Hán để thực hiện những sứ mệnh của mình. Giờ đây, khi ngươi đã hoàn thành những gì cần làm, ta có thể đưa ngươi quay trở lại.”
Lưu Tĩnh suy nghĩ một lúc lâu. Anh đã sống một thời gian dài ở thời Đông Hán, chiến đấu, mưu toan, và thậm chí thay đổi cả số phận của nhiều người. Nhưng giờ đây, khi đối diện với cơ hội trở về, anh nhận ra mình không còn mong muốn thay đổi lịch sử nữa. Cuộc sống bình yên hiện tại đủ để làm anh thỏa mãn.
“Tôi nghĩ mình đã tìm thấy sự bình yên ở đây,” Lưu Tĩnh nói, giọng điềm tĩnh. “Tôi không cần phải trở về nữa. Cuộc sống này, dù không có quyền lực hay danh vọng, nhưng đã mang lại cho tôi sự thanh thản mà tôi luôn tìm kiếm.”
Đạo sĩ cười hiền từ. “Đôi khi, tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn còn quan trọng hơn việc theo đuổi những giấc mơ lớn lao. Ngươi đã học được bài học lớn nhất của cuộc đời.”
Lưu Tĩnh cúi đầu cảm tạ. “Cảm ơn ngài. Ngài đã giúp tôi hiểu rõ hơn về con đường của mình.”
Đạo sĩ khẽ gật đầu rồi quay lưng rời đi. Trong thoáng chốc, bóng dáng của ông mờ dần trong làn sương chiều, như thể ông chưa từng xuất hiện.
Những tháng ngày sau đó, Lưu Tĩnh sống cuộc đời bình dị trong làng quê. Mỗi ngày, anh dậy sớm chăm sóc mảnh vườn nhỏ, trò chuyện với những người dân làng, và dành thời gian suy tư về những gì mình đã trải qua. Dù không trở về thời đại của mình, nhưng anh biết rằng trong lòng, anh đã hoàn thành sứ mệnh của cuộc đời mình.
Vào một buổi hoàng hôn, khi ánh mặt trời dần lặn sau những ngọn núi, Lưu Tĩnh đứng trước cửa nhà, nhìn xa xăm về phía chân trời. Anh cảm nhận được sự thanh bình sâu lắng trong từng hơi thở, và biết rằng cuộc hành trình của mình – dù đã trải qua bao nhiêu gian nan và khó khăn – cuối cùng đã kết thúc.
Anh mỉm cười, khẽ nhắm mắt lại, để gió mát của chiều tà vuốt ve khuôn mặt. Anh đã tìm thấy điều quý giá nhất trong cuộc đời: sự bình yên trong chính tâm hồn mình.
Và thế là, cuộc đời của Lưu Tĩnh ở thời Đông Hán khép lại, để lại những dấu ấn nhỏ bé nhưng sâu sắc trong dòng chảy của lịch sử.