Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 2
Chương 2: Nghiên Cứu Về Kẻ Thù
Sau trận chiến, Lưu Tĩnh trở về doanh trại với cơ thể mệt mỏi và những vết bầm tím khắp người. Trận đánh không quá ác liệt, nhưng cảm giác chiến đấu thật sự khác xa so với những gì anh từng đọc trong sách vở. Nhìn quanh, các đồng đội của anh cũng đang thở dốc, máu và bùn đất nhuộm kín áo giáp của họ.
“Ngươi ổn chứ?” Người lính dẫn anh vào doanh trại lúc trước, tên là Vương Cường, hỏi thăm. Anh ta ngồi xuống cạnh Lưu Tĩnh, đôi mắt thấm mệt nhưng vẫn đầy tinh thần chiến đấu.
“Ta ổn. Còn ngươi thì sao?” Lưu Tĩnh đáp, cố giấu sự căng thẳng bên trong mình. Anh vẫn chưa quen với thế giới này, nhưng biết rằng phải hành động như một người lính thực thụ.
“Chúng ta phải chuẩn bị cho trận chiến lớn hơn sắp tới. Nghe nói Đổng Trác đang kéo quân đến kinh thành. Nếu không có gì thay đổi, triều đình sẽ sớm rơi vào tay hắn,” Vương Cường thở dài.
Câu nói của Vương Cường khiến Lưu Tĩnh giật mình. Đổng Trác đã đến rất gần, và điều đó đồng nghĩa với việc thời gian của anh cũng đang rút ngắn lại. Anh biết rằng nếu không hành động nhanh chóng, lịch sử sẽ diễn ra như những gì anh đã đọc: Đổng Trác sẽ chiếm kinh thành, thao túng hoàng đế và bắt đầu triều đại độc tài đầy bạo lực.
“Đổng Trác… ta phải biết nhiều hơn về hắn,” Lưu Tĩnh nghĩ thầm. Anh quyết định rằng bước đầu tiên là phải thu thập thêm thông tin về kẻ thù này. Không thể đơn giản lao vào một kế hoạch ám sát mà không hiểu rõ về đối phương.
Tối hôm đó, sau khi mọi người trong doanh trại đã chìm vào giấc ngủ, Lưu Tĩnh quyết định lén rời khỏi doanh trại để tìm gặp một nhân vật mà anh tin sẽ là chìa khóa để hiểu rõ hơn về Đổng Trác – một học giả già tên là Trương Từ, người từng làm quan dưới triều đình trước khi từ chức và sống ẩn dật để tránh sự hỗn loạn của thời kỳ này. Anh đã từng nghe qua về Trương Từ trong những câu chuyện ở doanh trại, và người này được biết đến với hiểu biết sâu rộng về triều đình và cả những thế lực chính trị đứng sau.
Lưu Tĩnh lặng lẽ bước qua những lều trại, cẩn thận để không đánh thức ai. Ánh trăng nhàn nhạt soi sáng con đường, và tiếng gió thổi qua những ngọn cây tạo ra âm thanh khe khẽ như tiếng thì thầm. Đi một quãng đường khá xa, cuối cùng anh cũng tìm đến một ngôi nhà gỗ nằm tách biệt bên bìa rừng. Đó là nơi Trương Từ đang sống.
Anh gõ cửa, cố gắng giữ bình tĩnh. Vài phút sau, một ông lão với dáng vẻ gầy gò, tóc bạc phơ xuất hiện. Đôi mắt sâu thẳm của ông nhìn Lưu Tĩnh với chút tò mò.
“Ngươi là ai? Đến tìm ta vào giờ này có việc gì?” Trương Từ hỏi bằng giọng khàn khàn nhưng không kém phần uy nghi.
“Thưa tiên sinh, tôi đến đây để xin ngài chỉ dạy về Đổng Trác. Tôi cần hiểu rõ hơn về hắn, về dã tâm và cách hắn có thể kiểm soát triều đình,” Lưu Tĩnh trả lời, ánh mắt kiên quyết.
Trương Từ nhìn anh một lúc, sau đó mỉm cười. “Ngươi còn trẻ nhưng lại muốn đối đầu với một kẻ như Đổng Trác sao? Hắn không chỉ là một kẻ thô lỗ và bạo tàn, mà còn rất xảo quyệt. Ngươi không nên coi thường hắn.”
Lưu Tĩnh hít một hơi thật sâu. “Tôi biết điều đó, nhưng tôi tin rằng chỉ có cách hiểu rõ hắn, tôi mới có thể tìm ra điểm yếu của hắn.”
Ông lão bước sang bên, ra hiệu cho Lưu Tĩnh vào nhà. Bên trong, căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc bàn gỗ đơn sơ, trên đó là một vài cuốn sách cổ và giấy tờ ghi chép. Trương Từ ngồi xuống bên cạnh đèn dầu, lật qua những trang sách.
“Đổng Trác, theo những gì ta biết, vốn là một tướng quân tài giỏi nhưng rất tham vọng. Hắn lớn lên ở vùng biên giới, nơi con người phải đấu tranh để tồn tại, và điều đó đã biến hắn thành một kẻ cứng rắn, không biết sợ ai. Hắn đã từng được triều đình trọng dụng, nhưng lòng tham quyền lực khiến hắn quay lưng lại với nhà Hán,” Trương Từ trầm ngâm.
“Lã Bố có thật sự trung thành với hắn không?” Lưu Tĩnh hỏi, nhớ lại vai trò của Lã Bố trong lịch sử.
Trương Từ cười nhạt. “Lã Bố? Đó chỉ là một con chó săn mạnh mẽ mà Đổng Trác nuôi dưỡng. Hắn trung thành vì Đổng Trác biết cách dùng tiền bạc và quyền lực để giữ Lã Bố bên mình. Nhưng ngươi biết đấy, lòng trung thành của một kẻ như Lã Bố không đáng tin. Nếu có ai đó cung cấp cho hắn nhiều hơn, Lã Bố sẽ chẳng ngần ngại mà quay lưng với Đổng Trác.”
Lưu Tĩnh gật đầu, trong lòng bắt đầu hình thành một kế hoạch. “Nếu Lã Bố thực sự không hoàn toàn trung thành, có lẽ đây là điểm yếu mà ta có thể tận dụng.”
Trương Từ nhìn Lưu Tĩnh đầy suy tư. “Ngươi quả thực dũng cảm, nhưng hãy nhớ rằng Đổng Trác không chỉ là một kẻ tàn ác. Hắn có sự thông minh và những đồng minh mạnh mẽ trong triều đình. Ngươi phải cẩn trọng trong từng bước đi.”
Lưu Tĩnh cảm thấy lòng mình trĩu nặng nhưng đồng thời cũng đầy quyết tâm. “Cảm ơn tiên sinh. Ta sẽ cẩn trọng. Nhưng ta không thể đứng yên và nhìn triều đình rơi vào tay một kẻ như Đổng Trác.”
“Đi đi, chàng trai trẻ. Lịch sử là một dòng chảy lớn, thay đổi nó không dễ dàng. Nhưng nếu ngươi thật sự có chí, có thể sẽ làm được điều mà không ai dám nghĩ đến.” Trương Từ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn dầu.
Lưu Tĩnh cúi đầu cảm tạ, sau đó rời khỏi căn nhà nhỏ, lòng anh đầy những suy nghĩ về những điều vừa học được. Bây giờ anh đã có thông tin, nhưng vẫn cần một kế hoạch rõ ràng để hành động.