Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 4
Chương 4: Kế Hoạch Ám Sát Đầu Tiên
Sau khi có cuộc gặp thành công với Vương Doãn, Lưu Tĩnh tiếp tục cuộc hành trình của mình đến doanh trại của Tào Tháo, nơi vị tướng tài ba này đang chuẩn bị lực lượng cho cuộc chiến chống lại Đổng Trác. Lưu Tĩnh biết rằng Tào Tháo, với tư duy sắc bén và dũng khí phi thường, có thể là đồng minh mạnh mẽ trong nỗ lực lật đổ Đổng Trác. Nhưng để thuyết phục một người như Tào Tháo không hề dễ dàng.
Lưu Tĩnh đứng trước cửa doanh trại, tim đập thình thịch. Anh đã chuẩn bị kỹ càng lời thuyết phục, nhưng không biết liệu Tào Tháo sẽ phản ứng ra sao. Được người lính dẫn vào trong, anh thấy Tào Tháo đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, tay cầm kiếm, đôi mắt tinh anh và sắc sảo. Lưu Tĩnh cúi đầu chào.
“Tào tướng quân,” Lưu Tĩnh bắt đầu, “Tôi đến đây để đề xuất một kế hoạch có thể giúp chúng ta loại bỏ Đổng Trác. Tôi biết rằng ngài cũng không hài lòng với việc hắn nắm quyền.”
Tào Tháo nhìn Lưu Tĩnh, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng đầy tò mò. “Ngươi chỉ là một người lính nhỏ bé. Làm sao ngươi nghĩ mình có thể đưa ra kế hoạch để đánh bại Đổng Trác?”
Lưu Tĩnh giữ bình tĩnh, thẳng thắn đáp: “Tôi không phải là một người lính bình thường. Tôi đã nghiên cứu kỹ về Đổng Trác và những kẻ xung quanh hắn. Tôi tin rằng chỉ có hành động nhanh gọn, đánh vào lúc hắn không ngờ tới, chúng ta mới có thể thành công. Hơn nữa, Lã Bố, tướng thân cận của Đổng Trác, không hoàn toàn trung thành. Nếu chúng ta dùng mưu kế để lôi kéo hắn, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.”
Tào Tháo cười khẩy. “Lã Bố ư? Hắn là một con thú trung thành với lợi lộc. Ta biết hắn tham tiền, nhưng ngươi làm sao có thể chắc chắn rằng hắn sẽ phản bội Đổng Trác chỉ vì chúng ta đề nghị?”
Lưu Tĩnh gật đầu. “Tôi biết điều đó không dễ dàng. Nhưng chúng ta không cần phải thuyết phục hắn ngay lập tức. Nếu chúng ta tạo ra một kế hoạch ám sát Đổng Trác ngay trong triều đình, và để Lã Bố đứng giữa sự hỗn loạn, hắn sẽ bị ép phải lựa chọn phe.”
Tào Tháo ngồi im lặng, đôi mắt sắc bén của ông chiếu thẳng vào Lưu Tĩnh. “Ngươi có vẻ khá chắc chắn. Kế hoạch của ngươi là gì?”
Lưu Tĩnh hít một hơi thật sâu. “Chúng ta sẽ lợi dụng một buổi thiết triều, nơi Đổng Trác thường tỏ ra quyền lực và không đề phòng. Chúng ta sẽ cài người vào bên trong, tấn công hắn khi hắn không ngờ tới nhất. Đồng thời, chúng ta sẽ dụ Lã Bố rời khỏi vị trí bảo vệ Đổng Trác bằng một thông tin sai lệch. Khi Đổng Trác mất đi sự bảo vệ của Lã Bố, hắn sẽ dễ dàng bị hạ gục.”
Tào Tháo cười nhạt. “Nghe có vẻ đơn giản, nhưng cũng rất liều lĩnh. Nếu chúng ta thất bại, không chỉ ngươi, mà cả ta cũng sẽ bị xem là phản nghịch.”
Lưu Tĩnh biết rằng đây là thời điểm quyết định. Anh cần thuyết phục Tào Tháo một cách mạnh mẽ hơn nữa. “Tào tướng quân, ngài là người có chí lớn. Ngài muốn xây dựng một triều đại mới, và Đổng Trác chính là rào cản đầu tiên mà chúng ta phải vượt qua. Nếu không hành động ngay bây giờ, triều đình sẽ rơi vào tay hắn hoàn toàn, và cơ hội lật đổ hắn sẽ ngày càng ít đi.”
Tào Tháo ngả người ra ghế, trầm ngâm suy nghĩ. “Ngươi nói đúng. Thời gian không đứng về phía chúng ta.” Rồi ông đứng dậy, tiến về phía Lưu Tĩnh. “Ta sẽ đồng ý tham gia kế hoạch này. Nhưng ngươi phải nhớ, mọi thứ phải hoàn hảo. Một khi Đổng Trác phát hiện ra âm mưu này, chúng ta sẽ không còn cơ hội lần thứ hai.”
Lưu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm tạ Tào Tháo. “Tôi sẽ không để ngài thất vọng, Tào tướng quân. Tôi sẽ phối hợp với Vương Doãn để đảm bảo mọi việc diễn ra theo kế hoạch.”
Tào Tháo nhìn Lưu Tĩnh lần cuối trước khi ra lệnh cho người dẫn anh ra ngoài. “Đi đi. Ngươi sẽ nghe thấy lệnh từ ta khi đến thời điểm hành động.”
Quay trở lại Trường An, Lưu Tĩnh gặp lại Vương Doãn để bàn bạc chi tiết kế hoạch. Vương Doãn đồng ý sẽ tìm cách tổ chức một buổi thiết triều, trong đó Đổng Trác sẽ có mặt mà không biết gì về mối nguy hiểm đang rình rập.
Ngày hành động cuối cùng cũng đến. Trời mù sương, doanh trại náo nhiệt với những hoạt động thường ngày, nhưng bên trong triều đình, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Lưu Tĩnh, ẩn mình giữa đám người phục vụ, lén nhìn Đổng Trác bước vào triều đình với thái độ kiêu ngạo như thường lệ. Lã Bố đứng bên cạnh hắn, đôi mắt cảnh giác nhưng không có gì bất thường.
Khi Đổng Trác ngồi xuống ngai vàng, mọi thứ dường như tĩnh lặng trong vài giây. Đúng lúc đó, một người lính chạy vào với vẻ mặt hoảng hốt, thông báo rằng có quân phản loạn ở ngoài thành, yêu cầu Lã Bố dẫn quân đi kiểm tra.
Lã Bố do dự, nhưng trước sự thúc giục của Đổng Trác, hắn rời đi, để lại Đổng Trác một mình trong triều. Đó là thời điểm mà Lưu Tĩnh và các đồng minh đã chờ đợi. Một tiếng động nhẹ vang lên, và một nhóm binh sĩ nhanh chóng lao vào, vũ khí sẵn sàng. Nhưng ngay khi Lưu Tĩnh chuẩn bị ra tay, một điều không lường trước đã xảy ra.
Từ phía sau, một nhóm binh sĩ khác, thuộc hạ của Đổng Trác, lao tới ngăn chặn cuộc tấn công. Lã Bố, dù đã rời đi, dường như vẫn nghi ngờ và quay trở lại chỉ sau vài phút. Đổng Trác đứng bật dậy, hét lớn. “Phản tặc! Tất cả các ngươi sẽ phải chết!”
Lưu Tĩnh nhận ra kế hoạch đã bị bại lộ, nhưng lúc này không còn đường lui. Trận chiến trong triều đình nổ ra ngay lập tức, và anh phải chiến đấu để bảo toàn mạng sống.