Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 5
Chương 5: Chiến Thuật Lấy Lòng Lã Bố
Trong khung cảnh hỗn loạn của triều đình, tiếng vũ khí va vào nhau tạo nên những âm thanh kinh hoàng. Lưu Tĩnh nhanh chóng xoay người né một đường kiếm từ tên lính của Đổng Trác. Anh cố giữ bình tĩnh giữa trận chiến. Kế hoạch ám sát đã thất bại, và giờ đây, điều quan trọng nhất là sống sót để tìm cơ hội khác.
Đổng Trác đứng từ ngai vàng, cười lớn, giọng nói đầy hống hách. “Tưởng rằng có thể giết ta sao? Lũ phản tặc! Các ngươi chỉ là những con sâu cái kiến trước mặt ta!”
Lã Bố, người vừa trở lại triều đình, đứng giữa đám lính bảo vệ Đổng Trác, ánh mắt lướt qua toàn bộ khung cảnh hỗn loạn. Tuy nhiên, điều mà Lưu Tĩnh nhận ra từ ánh mắt đó không phải là sự trung thành tuyệt đối, mà là sự lưỡng lự.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, Lưu Tĩnh quyết định rằng anh cần tiếp cận Lã Bố bằng một cách khác. Đổng Trác quá mạnh, quá thận trọng để có thể ám sát, nhưng Lã Bố là chìa khóa. Nếu có thể thay đổi suy nghĩ của Lã Bố, thì Đổng Trác sẽ mất đi sự bảo vệ lớn nhất của mình.
Trận chiến trong triều đình kết thúc nhanh chóng. Những kẻ ám sát còn lại bị bắt hoặc bị giết. Lưu Tĩnh, nhờ sự nhanh trí, đã trốn thoát khỏi cung điện qua một con đường hẹp sau cánh cửa gỗ mục nát.
Vài ngày sau, Lưu Tĩnh tìm cách tiếp cận Lã Bố. Sau khi nghe ngóng và thăm dò, anh biết rằng Lã Bố thường lui tới một khu doanh trại ở ngoại ô Trường An, nơi hắn tập luyện và giám sát binh lính. Đêm đó, Lưu Tĩnh rón rén đi theo con đường mòn dẫn vào doanh trại, nơi ánh đuốc bập bùng trong bóng đêm.
Lã Bố đang đứng bên lều lớn, luyện kiếm một mình. Dáng người vạm vỡ, sức mạnh của hắn thể hiện rõ qua từng đường kiếm sắc bén. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn hiện lên một vẻ gì đó mâu thuẫn – như một con mãnh thú bị xiềng xích bởi lợi ích chứ không phải lòng trung thành.
Lưu Tĩnh quyết định bước ra khỏi bóng tối. “Lã Bố đại nhân!” anh gọi lớn, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng mạnh mẽ.
Lã Bố dừng tay, xoay người lại, ánh mắt nghi ngại nhìn Lưu Tĩnh. “Ngươi là ai? Tại sao dám xông vào doanh trại của ta?”
Lưu Tĩnh cúi đầu, cố gắng tỏ ra không đe dọa. “Tôi là một kẻ vô danh, nhưng tôi đến đây vì một mục tiêu chung. Ngài và tôi đều có chung một kẻ thù – Đổng Trác.”
Nghe nhắc đến Đổng Trác, đôi mắt Lã Bố sáng lên, rồi nhanh chóng chuyển thành ánh nhìn nghi hoặc. “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Đổng Trác là người đã nâng đỡ ta, cho ta quyền lực và tài sản. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ phản bội hắn chỉ vì lời nói của một tên vô danh sao?”
Lưu Tĩnh biết rằng đây là cơ hội duy nhất của mình, anh không thể bỏ lỡ. “Tôi biết ngài có thể nghĩ như vậy, nhưng hãy nhìn lại tình thế của mình, Lã Bố đại nhân. Ngài là một tướng quân mạnh mẽ, nhưng Đổng Trác chỉ xem ngài như một công cụ để bảo vệ quyền lực của hắn. Ngài xứng đáng có một vị thế cao hơn, tự do hơn.”
Lã Bố nheo mắt, cầm chặt thanh kiếm trong tay, nhưng không tiến tới. “Ngươi nói tiếp đi.”
Lưu Tĩnh tiếp tục: “Ngài không thấy sao? Đổng Trác càng mạnh, ngài sẽ càng bị kìm kẹp. Hắn không thể tin tưởng ngài hoàn toàn, bởi vì chính hắn cũng biết rằng ngài đủ mạnh để lật đổ hắn. Đó là lý do tại sao ngài luôn bị theo dõi, bị kiểm soát. Nếu ngài không hành động sớm, Đổng Trác sẽ tìm cách loại bỏ ngài khi hắn không còn cần ngài nữa.”
Lã Bố lặng lẽ nghe, những lời nói của Lưu Tĩnh dường như đang gợi lên một sự thật ẩn sâu trong lòng hắn. “Ta đã từng nghĩ về điều đó,” Lã Bố thở dài. “Nhưng ngươi có gì để đảm bảo rằng ta sẽ có lợi ích khi phản bội hắn?”
Lưu Tĩnh biết đây là thời điểm quan trọng nhất. “Nếu ngài đứng về phía Vương Doãn và những người khác trong triều đình, ngài sẽ có được không chỉ quyền lực, mà còn cả sự tôn trọng. Không ai sẽ xem ngài là con chó săn của Đổng Trác nữa. Ngài sẽ là người hùng, người giải phóng đất nước khỏi một tên bạo chúa.”
Lã Bố cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu. Trong sự im lặng, Lưu Tĩnh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Anh biết rằng chỉ cần một từ “đồng ý” từ Lã Bố, lịch sử sẽ thay đổi mãi mãi.
Cuối cùng, Lã Bố ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi có dũng khí. Ta sẽ xem xét những lời ngươi nói. Nhưng nhớ kỹ, nếu kế hoạch của ngươi thất bại, ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Lưu Tĩnh cúi đầu sâu hơn, cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua. “Tôi hiểu, đại nhân. Tôi sẽ không để ngài thất vọng.”
Lã Bố gật đầu, rồi quay người bước vào lều, bỏ lại Lưu Tĩnh trong màn đêm lạnh giá. Lưu Tĩnh biết rằng mình đã tiến thêm một bước quan trọng, nhưng mọi thứ vẫn còn rất mong manh. Anh phải hành động thật nhanh và khéo léo để giữ được sự tín nhiệm của Lã Bố.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Lưu Tĩnh quay trở về thành Trường An, mang theo hy vọng mới. Kế hoạch lấy lòng Lã Bố đã bắt đầu có kết quả, nhưng anh biết rằng một sai lầm nhỏ cũng có thể phá hủy tất cả. Lần này, anh phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng để đưa mọi thứ vào tầm kiểm soát.
Tương lai của triều đình Đông Hán giờ đây phụ thuộc vào sự hợp tác của những người như Lã Bố và những chiến thuật mà Lưu Tĩnh đã vạch ra. Nhưng liệu Lã Bố có thực sự tin tưởng anh hoàn toàn? Và Đổng Trác, kẻ thù mạnh mẽ đó, có dễ dàng bị hạ bệ như Lưu Tĩnh mong muốn?