Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 6
Chương 6: Vòng Xoáy Quyền Lực
Sau khi thuyết phục được Lã Bố, Lưu Tĩnh biết rằng thời gian không đứng về phía mình. Mọi việc có thể thay đổi bất cứ lúc nào, và Đổng Trác vẫn là một kẻ thù nguy hiểm, đầy quyền lực. Tâm trí Lưu Tĩnh luôn căng thẳng với ý nghĩ rằng dù đã thuyết phục được Lã Bố, nhưng nếu không hành động nhanh, tất cả sẽ tan vỡ.
Tại kinh thành Trường An, không khí càng lúc càng trở nên nặng nề. Dân chúng khắp nơi bàn tán về sự tàn ác của Đổng Trác, và tin tức về những cuộc thanh trừng đẫm máu lan ra khắp các ngõ phố. Đổng Trác không ngần ngại xử tử bất cứ ai có dấu hiệu chống đối hắn, khiến cho nỗi sợ hãi càng trở nên lớn hơn.
Một ngày nọ, trong khi Lưu Tĩnh đang thảo luận kế hoạch với Vương Doãn tại nhà riêng của ông, một tin báo khẩn cấp từ triều đình được gửi tới. Lưu Tĩnh và Vương Doãn đọc nhanh nội dung thư, mặt Vương Doãn biến sắc.
“Đổng Trác đang triệu tập một buổi thiết triều quan trọng,” Vương Doãn nói, giọng đầy lo lắng. “Hắn đang lên kế hoạch để tước quyền của những người còn lại trong triều đình. Nếu buổi thiết triều này diễn ra, không ai trong số chúng ta có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.”
Lưu Tĩnh nhíu mày, hiểu rằng đây là thời điểm sống còn. Nếu Đổng Trác thành công trong việc củng cố quyền lực, mọi nỗ lực của anh và đồng minh sẽ đổ sông đổ bể. “Chúng ta phải hành động ngay bây giờ. Đây là cơ hội cuối cùng để hạ bệ hắn trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm tay.”
Vương Doãn gật đầu, giọng nói nghiêm nghị. “Đúng vậy. Nhưng lần này, chúng ta phải chắc chắn. Chúng ta sẽ cần sự ủng hộ của Lã Bố, và đồng thời cũng phải có sự chuẩn bị chu đáo. Bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ là dấu chấm hết cho chúng ta.”
Ngày thiết triều đến gần, không khí trong triều đình đầy căng thẳng. Đổng Trác ngồi trên ngai vàng, ánh mắt ngạo mạn lướt qua các quan chức, những người dường như sợ hãi khi phải đối mặt với hắn. Hắn đã ra lệnh phong tỏa mọi lối vào triều đình, đảm bảo không ai có thể ra vào mà không bị phát hiện.
Lã Bố đứng bên cạnh Đổng Trác, im lặng quan sát. Dù vậy, Lưu Tĩnh biết rằng trong lòng Lã Bố đang dao động. Những lời Lưu Tĩnh nói trước đó vẫn còn vang vọng trong tâm trí hắn, và giờ đây, hắn đang đứng trước sự lựa chọn quyết định.
Buổi thiết triều bắt đầu với những lời tuyên bố của Đổng Trác, yêu cầu các quan trong triều thần phục và cam kết trung thành với hắn. Một số quan lớn do dự, nhưng hầu hết đều gật đầu tuân lệnh, vì sợ hãi trước quyền lực của Đổng Trác.
Đúng lúc đó, Lưu Tĩnh – lúc này đóng vai một người lính bình thường trong triều – lặng lẽ ra hiệu cho các đồng minh đã được chuẩn bị từ trước. Kế hoạch đã đến giai đoạn cuối cùng. Anh biết, chỉ cần một hành động sai lầm, tất cả sẽ sụp đổ. Anh nhìn Lã Bố, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ. Đây là lúc Lã Bố phải quyết định: phản bội Đổng Trác hoặc vẫn là cánh tay phải trung thành của hắn.
Đột ngột, Lã Bố bước lên trước mặt Đổng Trác. Hắn nói lớn với một giọng điềm tĩnh nhưng đầy sức mạnh: “Đổng Trác, ta đã phục vụ ngươi lâu nay, nhưng giờ đây, ta thấy ngươi không còn xứng đáng làm người lãnh đạo triều đình này nữa.”
Cả triều đình nín lặng. Đổng Trác đứng phắt dậy, kinh ngạc và tức giận, đôi mắt đỏ ngầu vì sự phản bội của người mà hắn tin tưởng nhất. “Ngươi nói gì? Lã Bố, ngươi dám phản bội ta sao?”
Lã Bố rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đưa mũi kiếm về phía Đổng Trác. “Ngươi chỉ biết nghĩ đến quyền lực của mình, tàn sát những người vô tội. Ta không thể để ngươi tiếp tục như vậy. Đây là lúc ngươi phải trả giá.”
Tiếng la hét vang lên khắp triều đình khi các quan chức và lính canh bắt đầu hỗn loạn. Các đồng minh của Lưu Tĩnh nhanh chóng tiến tới, bao vây Đổng Trác. Lưu Tĩnh cũng rút kiếm, tiến lên sát cánh cùng Lã Bố.
Nhưng Đổng Trác không phải là kẻ dễ dàng bị khuất phục. Hắn vung thanh kiếm to lớn, lao vào Lã Bố với một sức mạnh kinh khủng. Hai kẻ từng là đồng minh giờ đây giao chiến với nhau trong một trận đấu sinh tử. Lưu Tĩnh tham gia vào trận chiến, phối hợp cùng Lã Bố để cố gắng hạ gục Đổng Trác.
Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, ánh sáng của những lưỡi kiếm lóe lên trong ánh đèn dầu lung linh. Đổng Trác dù mạnh mẽ nhưng đã bị đẩy vào thế phòng thủ, từng bước từng bước lùi lại. Cuối cùng, Lã Bố vung một nhát kiếm quyết định, chém trúng Đổng Trác. Hắn đổ gục xuống, đôi mắt trừng lớn trước khi hoàn toàn bất động.
Triều đình im lặng hoàn toàn. Đổng Trác, kẻ từng khiến cả triều đình khiếp sợ, giờ đây đã nằm chết dưới chân Lã Bố. Lưu Tĩnh hít một hơi dài, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong cơ thể. Cuối cùng, họ đã làm được.
Tuy nhiên, khi mọi thứ dường như đã kết thúc, Lưu Tĩnh nhận ra rằng cuộc chiến vẫn chưa chấm dứt. Việc giết Đổng Trác chỉ là bước đầu tiên. Bây giờ, quyền lực trong triều đình vẫn đang trống rỗng, và một vòng xoáy mới của quyền lực đang hình thành. Lã Bố, người vừa mới phản bội Đổng Trác, liệu có trở thành một kẻ độc tài mới? Và liệu Lưu Tĩnh có thể giữ được sự ổn định sau cuộc cách mạng này?
Trong ánh sáng mờ nhạt của triều đình, Lưu Tĩnh nhìn Lã Bố, lòng đầy lo lắng. Cuộc chiến mới chỉ vừa bắt đầu.