Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 7
Chương 7: Lã Bố Phản Bội
Sau khi Đổng Trác bị hạ gục, không khí trong triều đình căng thẳng lạ thường. Mặc dù tên bạo chúa đã bị tiêu diệt, nhưng sự hỗn loạn vẫn bao trùm. Các quan chức, những người từng run sợ dưới quyền Đổng Trác, giờ đây bắt đầu lo lắng về tương lai của mình. Ai sẽ là người kế vị? Liệu Lã Bố, kẻ đã đứng lên tiêu diệt Đổng Trác, có trở thành vị cứu tinh hay chỉ là một tên bạo chúa mới?
Lưu Tĩnh đứng bên cạnh, chứng kiến sự thay đổi diễn ra trong lòng Lã Bố. Dù trước đó anh đã thành công thuyết phục Lã Bố phản bội Đổng Trác, nhưng giờ đây, sự kiêu ngạo và lòng tham quyền lực bắt đầu thể hiện rõ trong ánh mắt của Lã Bố.
Sau khi Đổng Trác ngã xuống, Lã Bố bước lên ngai vàng, nhìn xuống các quan chức đang quỳ lạy dưới chân hắn. “Các ngươi sợ hãi Đổng Trác, nhưng giờ thì sao? Hắn đã chết. Các ngươi phải trung thành với ta, kẻ đã cứu lấy triều đình này!” Lã Bố nói lớn, giọng nói của hắn vang vọng khắp đại điện.
Lưu Tĩnh đứng trong góc, ánh mắt đầy lo âu. Anh đã hy vọng rằng sau khi Đổng Trác bị giết, triều đình sẽ có cơ hội để ổn định lại. Nhưng có vẻ như Lã Bố đang trở nên quá tự mãn với chiến thắng của mình. Những người từng là đồng minh của Lưu Tĩnh, như Vương Doãn, giờ đây cũng bắt đầu lo lắng về hành động tiếp theo của Lã Bố.
Vương Doãn tiến lên, cúi đầu trước Lã Bố, cố gắng giữ sự điềm tĩnh trong giọng nói. “Lã Bố đại nhân, ngài đã cứu chúng ta khỏi tên bạo chúa Đổng Trác. Nhưng để triều đình ổn định, chúng ta cần một sự lãnh đạo khôn ngoan và hợp lý, không thể để quyền lực rơi vào tay một người duy nhất.”
Ánh mắt Lã Bố lóe lên sự tức giận. Hắn nheo mắt, nhìn Vương Doãn như thể một con sói đang nhìn con mồi của mình. “Ngươi đang nói rằng ta không xứng đáng lãnh đạo triều đình này sao, Vương Doãn?” Giọng hắn đầy đe dọa.
“Không, thưa đại nhân. Tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta nên đoàn kết và cùng nhau đưa ra những quyết định sáng suốt cho tương lai của triều đình. Ngài là người có tài năng, nhưng chúng ta cần nhiều hơn thế để ổn định đất nước,” Vương Doãn khôn khéo đáp lại.
Lã Bố cười nhạt, ánh mắt chứa đầy sự ngạo mạn. “Ta đã hạ bệ Đổng Trác. Các ngươi nên biết ơn và trung thành với ta, nếu không các ngươi sẽ phải đối mặt với hậu quả.”
Lưu Tĩnh đứng lặng im, nhận ra sự nguy hiểm đang dần đến gần. Lã Bố, với sức mạnh quân sự và quyền lực mới nắm trong tay, đang trở nên giống như Đổng Trác – kẻ mà anh từng quyết tâm lật đổ. Nếu không hành động nhanh chóng, mọi thứ sẽ quay lại với vòng xoáy của bạo lực và độc tài.
Vài ngày sau, trong khi triều đình vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn, Lưu Tĩnh tìm đến Vương Doãn để bàn bạc. Họ gặp nhau trong bí mật tại nhà riêng của Vương Doãn, nơi không có tai mắt của Lã Bố.
“Chúng ta đã thành công trong việc giết Đổng Trác, nhưng giờ đây Lã Bố đang trở thành mối đe dọa mới,” Vương Doãn nói, giọng ông trầm mặc. “Ta không ngờ hắn lại trở mặt nhanh như vậy.”
Lưu Tĩnh gật đầu, lòng trĩu nặng. “Tôi cũng không ngờ tình hình sẽ diễn biến theo chiều hướng này. Tôi đã nghĩ rằng Lã Bố, sau khi giúp chúng ta, sẽ giữ lời hứa. Nhưng giờ thì hắn chỉ muốn quyền lực.”
“Chúng ta cần phải hành động trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn,” Vương Doãn nói tiếp. “Ta đã nghĩ ra một kế hoạch. Chúng ta sẽ lợi dụng lòng tham và tính nóng nảy của Lã Bố để lật đổ hắn.”
Lưu Tĩnh nhìn Vương Doãn, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. “Làm sao chúng ta có thể lật đổ Lã Bố khi hắn nắm quyền lực trong tay?”
Vương Doãn nở một nụ cười bí ẩn. “Lã Bố là một kẻ mạnh mẽ, nhưng cũng dễ bị lung lay bởi những thứ vật chất. Hắn không có sự khôn ngoan của Đổng Trác, và điều đó sẽ là điểm yếu của hắn. Ta đã sắp xếp một kế hoạch, dùng tiền bạc và quyền lực để khiến hắn mất cảnh giác.”
Lưu Tĩnh lắng nghe kế hoạch của Vương Doãn. Kế hoạch này đầy rủi ro, nhưng là cách duy nhất để ngăn chặn Lã Bố trước khi hắn trở thành một Đổng Trác thứ hai. Họ sẽ tìm cách thuyết phục những tướng lĩnh và quan chức khác chống lại Lã Bố, đồng thời lợi dụng sự tham lam của hắn để chia rẽ lòng trung thành trong đội ngũ của hắn.
Ngày hôm sau, Lưu Tĩnh bắt đầu hành động. Anh gặp gỡ những quan chức và tướng lĩnh trong triều, thuyết phục họ về sự nguy hiểm của Lã Bố và kêu gọi họ đứng lên chống lại hắn. Một số người do dự, nhưng nhiều người đã nhìn thấy sự tàn bạo tiềm ẩn trong Lã Bố và đồng ý tham gia.
Tuy nhiên, Lưu Tĩnh biết rằng kế hoạch này sẽ không thể kéo dài lâu. Lã Bố không phải là kẻ ngu ngốc, và nếu hắn phát hiện ra âm mưu này, tất cả sẽ bị tiêu diệt.
Vào một đêm khuya, khi thành Trường An đã yên tĩnh, Lưu Tĩnh và Vương Doãn họp mặt với những đồng minh cuối cùng của họ. “Mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ ra tay vào sáng mai, khi Lã Bố ít ngờ nhất,” Vương Doãn nói, giọng chắc nịch.
Lưu Tĩnh gật đầu, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng lo lắng. Anh biết rằng lần này, nếu thất bại, họ sẽ không còn cơ hội nào khác. Và lần này, không chỉ có một kẻ như Đổng Trác, mà còn có một kẻ mạnh mẽ và khó lường hơn nhiều.
Sáng hôm sau, cuộc chiến mới sẽ bắt đầu. Nhưng lần này, Lưu Tĩnh biết rằng anh sẽ phải đối mặt với một thử thách còn lớn hơn cả Đổng Trác – và thử thách đó chính là con mãnh thú mang tên Lã Bố.