Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 8
Chương 8: Hậu Quả Không Lường
Sáng hôm sau, không khí Trường An đầy sự căng thẳng, như thể cả thành phố đang nín thở chờ đợi một cơn bão lớn sắp ập đến. Lưu Tĩnh thức dậy sớm hơn thường lệ, lòng đầy lo âu và cảnh giác. Kế hoạch lật đổ Lã Bố đã được lên chi tiết kỹ lưỡng, nhưng anh biết rõ rằng, bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến thất bại thảm khốc.
Tại nhà của Vương Doãn, các đồng minh tụ tập trong bí mật. Họ là những quan chức và tướng lĩnh trung thành với triều đình, nhưng tất cả đều hiểu rằng nếu không hành động kịp thời, Lã Bố sẽ trở thành mối đe dọa mới, thậm chí còn đáng sợ hơn Đổng Trác.
Vương Doãn đứng giữa phòng, ánh mắt quyết đoán nhưng cũng có phần lo lắng. “Hôm nay sẽ quyết định số phận của triều đình. Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không thể lơ là. Hãy nhớ, mọi hành động phải dứt khoát và chính xác. Không được để Lã Bố có cơ hội phản công.”
Lưu Tĩnh đứng bên cạnh, đầu óc căng thẳng như sợi dây đàn. Anh biết rằng bản thân mình là người đã thuyết phục Lã Bố phản bội Đổng Trác, và giờ đây, nếu kế hoạch này thất bại, chính anh cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Cảm giác đó nặng nề hơn bao giờ hết.
Đến giờ hành động, Lưu Tĩnh và các đồng minh rời khỏi nhà Vương Doãn, mỗi người nắm một vai trò riêng. Mục tiêu đầu tiên là cô lập Lã Bố, khiến hắn không có cơ hội triệu tập binh lính hoặc phản ứng kịp thời. Những cánh cửa thành được canh giữ chặt chẽ, để không ai có thể thoát ra hay vào mà không qua sự kiểm soát của phe nổi dậy.
Lưu Tĩnh tiến vào cung điện cùng một nhóm binh sĩ bí mật, giả làm lính cận vệ của triều đình. Từ xa, anh có thể nhìn thấy Lã Bố đang ngồi trên ngai vàng tạm thời, đôi mắt sáng quắc như một con hổ đang rình mồi. Lã Bố có vẻ không hề hay biết về cuộc nổi dậy sắp diễn ra, nhưng sự kiêu ngạo và cảnh giác của hắn khiến Lưu Tĩnh không khỏi lo lắng.
Khi Lưu Tĩnh cùng các đồng minh tiến lại gần, một người lính bất ngờ vấp ngã, làm vũ khí trên tay anh ta va vào mặt đất, tạo nên tiếng động lớn. Lã Bố lập tức đứng dậy, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào nhóm người phía trước.
“Ngươi là ai?” Lã Bố cất giọng lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lưu Tĩnh. “Ngươi đến đây làm gì?”
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như chững lại. Lưu Tĩnh cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua người mình, nhưng anh biết rằng đây là thời điểm quan trọng nhất. “Lã Bố đại nhân,” anh cố giữ giọng bình tĩnh, “chúng tôi đến để thảo luận về tương lai của triều đình.”
Lã Bố nhếch mép cười, bước xuống ngai vàng, tiến đến gần Lưu Tĩnh. “Tương lai của triều đình? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách nói chuyện về tương lai với ta sao? Ngươi chỉ là một tên lính quèn, một kẻ phản bội Đổng Trác. Ta đã biết từ lâu ngươi và Vương Doãn đang âm mưu gì.”
Lưu Tĩnh không kịp phản ứng trước lời nói đó. Lã Bố vung kiếm, chém xuống mạnh mẽ. Anh may mắn tránh được đòn tấn công, nhưng sự căng thẳng đã leo thang đến đỉnh điểm. Tất cả binh lính và quan chức trong cung điện lập tức rút kiếm, bắt đầu một cuộc giao chiến đầy hỗn loạn.
Lã Bố tấn công với sức mạnh và tốc độ không tưởng, vung kiếm mạnh mẽ vào tất cả những ai đến gần. Hắn chiến đấu như một con thú dữ, không chút ngần ngại. Lưu Tĩnh biết rằng nếu để Lã Bố thoát khỏi đây, tất cả mọi nỗ lực sẽ tan thành mây khói. Nhưng việc khống chế một người như Lã Bố là vô cùng khó khăn.
“Giết chúng! Không được để một ai sống sót!” Lã Bố hét lớn, ra lệnh cho các tướng lĩnh trung thành của hắn. Cuộc chiến ngày càng ác liệt, tiếng vũ khí va vào nhau vang lên khắp đại điện. Máu bắt đầu đổ ra trên sàn, không khí trở nên nặng nề và mùi sắt từ vết thương xộc vào mũi.
Lưu Tĩnh, giữa cơn hỗn loạn, cố gắng tiếp cận Lã Bố một lần nữa. Nhưng trước khi anh kịp làm gì, một tên lính khác xông tới, khiến anh phải quay lại chiến đấu. Anh biết rằng mình không thể đối đầu trực tiếp với Lã Bố – sức mạnh của hắn quá lớn. Nhưng anh cũng nhận ra rằng Lã Bố càng lúc càng bị bao vây. Các đồng minh của Lưu Tĩnh đang dồn Lã Bố vào góc cung điện, và đây chính là cơ hội duy nhất.
Lã Bố vẫn chiến đấu không ngừng, nhưng hắn bắt đầu mệt mỏi. Một số vết thương nhỏ trên người hắn chảy máu, làm giảm sức mạnh của hắn. “Ngươi sẽ chết như Đổng Trác!” Lã Bố hét lớn khi vung kiếm về phía Lưu Tĩnh, nhưng anh né được, và đâm mạnh một nhát vào vai Lã Bố.
Lã Bố gầm lên trong đau đớn, nhưng hắn vẫn chưa chịu khuất phục. Đúng lúc đó, Vương Doãn cùng một nhóm binh sĩ từ phía sau lao vào, tạo thành vòng vây cuối cùng. Không còn lối thoát, Lã Bố biết rằng mình đã thua, nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hãi. “Các ngươi nghĩ có thể giết ta sao? Dù ta có chết, triều đình này cũng sẽ không tồn tại được lâu nữa!”
Lưu Tĩnh bước tới gần, giương kiếm trước mặt Lã Bố. “Ngươi đã phản bội tất cả. Giờ thì, triều đình này sẽ được giải thoát khỏi những kẻ độc tài như ngươi.”
Với một cú đâm dứt khoát, Lưu Tĩnh kết liễu Lã Bố. Hắn ngã gục xuống đất, đôi mắt vẫn trừng lớn, nhưng cơ thể bất động. Sự yên lặng bao trùm cung điện khi mọi người đứng nhìn xác của Lã Bố.
Cuộc nổi dậy đã thành công, nhưng cảm giác chiến thắng không mang đến sự nhẹ nhõm mà Lưu Tĩnh mong đợi. Khi nhìn xuống xác Lã Bố, anh nhận ra rằng cuộc chiến này đã mang lại quá nhiều đau thương và mất mát. Đổng Trác, Lã Bố, và cả những đồng minh đã chết trong quá trình lật đổ quyền lực. Tất cả chỉ là một vòng xoáy của quyền lực và bạo lực, không có ai là người thực sự chiến thắng.
Triều đình có thể tạm thời thoát khỏi tay những kẻ độc tài, nhưng sự bất ổn và tham vọng vẫn còn đó. Lưu Tĩnh cảm nhận được sự mơ hồ trong tương lai, nơi mà triều đại Đông Hán vẫn chưa thể tìm thấy sự ổn định.
Anh đứng lặng, nhìn những xác người rải rác khắp cung điện, lòng trĩu nặng. Mặc dù anh đã thay đổi lịch sử, nhưng điều đó không mang lại kết quả như anh mong đợi. Sự thật là, dù anh có cố gắng đến đâu, lịch sử vẫn là một vòng tuần hoàn của quyền lực và sự tranh giành.