Thay đổi số phận của Đổng Trác - Chương 9
Chương 9: Sự Thức Tỉnh
Sau khi Lã Bố bị hạ gục, Lưu Tĩnh ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ tại nhà của Vương Doãn, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Bên ngoài, triều đình vẫn đang dọn dẹp chiến trường, thu gom xác những binh lính đã ngã xuống trong cuộc nổi loạn. Đổng Trác và Lã Bố đều đã chết, những kẻ đã từng nắm giữ quyền lực tàn bạo nhất trong triều đình giờ đây chỉ còn là quá khứ. Nhưng thay vì cảm giác giải thoát, Lưu Tĩnh cảm thấy một nỗi trống rỗng lớn lao.
Anh đã quay ngược thời gian với hy vọng thay đổi lịch sử, mong muốn ngăn chặn những cuộc tàn sát và bạo lực mà Đổng Trác và Lã Bố gây ra. Nhưng giờ đây, nhìn lại, anh nhận ra rằng mình chỉ kéo dài thêm chuỗi hỗn loạn, bạo lực vẫn tiếp tục và thậm chí còn phức tạp hơn.
Vương Doãn bước vào phòng, nhìn thấy Lưu Tĩnh đang trầm ngâm. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh và ngồi xuống bên cạnh. “Ngươi đã làm được điều mà ít người dám nghĩ đến, Lưu Tĩnh. Chúng ta đã lật đổ được Đổng Trác và Lã Bố, và triều đình này nhờ ngươi mà đã tránh khỏi sự sụp đổ.”
Lưu Tĩnh lắc đầu, đôi mắt buồn bã. “Nhưng chúng ta thực sự đã thay đổi được điều gì, thưa đại nhân? Sau Đổng Trác là Lã Bố, rồi sẽ là ai tiếp theo? Vòng xoáy của quyền lực và bạo lực này dường như không bao giờ kết thúc.”
Vương Doãn thở dài, ánh mắt ông cũng đầy nỗi lo lắng. “Ta hiểu cảm giác của ngươi. Lịch sử vốn là một dòng chảy lớn, và chúng ta chỉ là những kẻ nhỏ bé bên trong nó. Dù ngươi có cố gắng thế nào, không phải lúc nào cũng có thể thay đổi được mọi thứ theo ý muốn.”
Lưu Tĩnh gật đầu, cảm thấy sự thật cay đắng trong lời nói của Vương Doãn. Anh đã từng tin rằng với kiến thức về lịch sử, mình có thể thay đổi tương lai, ngăn chặn những bi kịch mà anh biết chắc sẽ xảy ra. Nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng quyền lực và tham vọng của con người quá lớn để có thể dễ dàng kiểm soát. Và khi một kẻ độc tài bị lật đổ, một kẻ khác sẽ xuất hiện để thay thế.
“Sẽ còn nhiều cuộc chiến nữa, đúng không?” Lưu Tĩnh hỏi, giọng anh trĩu nặng.
“Có lẽ,” Vương Doãn trả lời. “Triều đình này đã mục rữa từ bên trong, và sự bất ổn vẫn còn đó. Chúng ta có thể lật đổ một kẻ độc tài, nhưng để thay đổi cả hệ thống, sẽ cần nhiều hơn thế.”
Lưu Tĩnh cảm nhận rõ sự bất lực trong lòng. Anh đã chứng kiến quá nhiều máu đổ trong cuộc chiến này, và giờ đây, anh hiểu rằng cuộc chiến lớn hơn vẫn còn phía trước. Sự thay đổi anh mong muốn không đến từ một cuộc nổi loạn hay một nhát kiếm, mà từ sự thay đổi sâu sắc trong lòng mỗi con người.
Những ngày sau đó, Lưu Tĩnh dần rút lui khỏi cuộc sống chính trị đầy mưu mô và tranh giành trong triều đình. Anh nhận ra rằng mình không thể tiếp tục tham gia vào vòng xoáy quyền lực này nữa. Thay vào đó, anh tìm cách sống một cuộc đời bình dị, xa rời những tranh chấp và xung đột.
Anh dành nhiều thời gian suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của sự thay đổi. Lịch sử, dù có thể thay đổi trong những khoảnh khắc nhỏ, vẫn mang trong mình một sức mạnh khổng lồ, vượt ngoài tầm kiểm soát của cá nhân. Quyền lực có thể luân chuyển từ tay người này sang người khác, nhưng sự tham lam và tham vọng của con người vẫn không thay đổi.
Một buổi chiều, khi đang dạo bước trên con đường nhỏ ven thành Trường An, Lưu Tĩnh gặp lại một người bạn cũ, một học giả mà anh đã từng tìm đến khi mới đến đây – Trương Từ. Ông lão vẫn giữ dáng vẻ hiền từ, nhưng đôi mắt sáng lên một sự hiểu biết sâu sắc.
“Ngươi đã trải qua nhiều rồi, Lưu Tĩnh,” Trương Từ cất giọng trầm mặc. “Ngươi đã học được gì từ những gì mình đã làm?”
Lưu Tĩnh nhìn Trương Từ, cảm thấy lòng nhẹ bẫng. “Con người có thể thay đổi số phận của mình, nhưng không thể thay đổi được bản chất của lịch sử, thưa tiên sinh. Tôi đã cố gắng lật đổ những kẻ tàn bạo, nhưng cuối cùng chỉ nhận ra rằng vòng xoáy của quyền lực không bao giờ dừng lại.”
Trương Từ mỉm cười nhẹ nhàng. “Đúng vậy, lịch sử là một dòng chảy không ngừng. Những kẻ cầm quyền chỉ là những con thuyền trôi dạt trên dòng sông đó. Nhưng điều quan trọng không phải là thay đổi cả dòng chảy, mà là giữ cho bản thân mình luôn tỉnh táo và nhận thức được vai trò của mình trong dòng chảy ấy.”
Lưu Tĩnh gật đầu, cảm nhận rõ hơn sự thanh thản trong lòng. “Tôi đã nhận ra rằng không phải lúc nào cũng cần thay đổi mọi thứ theo ý mình. Đôi khi, chấp nhận dòng chảy của lịch sử và tìm cách sống với nó mới là cách để thật sự giải thoát.”
Trương Từ vỗ vai Lưu Tĩnh, mỉm cười hiền từ. “Ngươi đã học được bài học lớn nhất của cuộc đời. Lịch sử sẽ vẫn tiếp tục, và ngươi đã làm điều mình có thể. Giờ thì hãy sống cuộc sống mà ngươi mong muốn, không cần phải chạy theo quyền lực hay danh vọng nữa.”
Lưu Tĩnh mỉm cười cảm ơn Trương Từ, lòng anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Dù đã thay đổi lịch sử theo cách riêng của mình, nhưng cuối cùng, điều mà anh học được quý giá hơn cả là cách sống bình an giữa những biến động không ngừng của cuộc đời.
Vài tháng sau, Lưu Tĩnh quyết định rời khỏi Trường An, trở về một vùng quê xa xôi, nơi anh có thể sống cuộc đời bình yên, tránh xa mọi mưu mô và toan tính. Dù biết rằng lịch sử vẫn sẽ tiếp tục, nhưng anh đã tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn, và với anh, điều đó là đủ.