Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 10
Chương 10: Số Mệnh Được Định Đoạt
Sau khi trở về từ “Cánh Cổng Định Mệnh,” Gia Cát Lượng tiếp tục dẫn dắt Thục Hán trong cuộc chiến đầy cam go với quân Tào và quân Ngô. Nhưng giờ đây, ông đã không còn ý định can thiệp vào thiên mệnh. Gia Cát Lượng hiểu rằng việc thay đổi số phận không những không cứu được những người ông muốn bảo vệ, mà còn khiến tất cả phải chịu những hệ lụy khôn lường.
Thời gian trôi qua, như đã được định sẵn, những biến cố mà Gia Cát Lượng từng cố gắng ngăn chặn lại diễn ra đúng theo quy luật tự nhiên của nó.
Quan Vũ, sau khi lãnh đạo quân Thục trong một cuộc đối đầu căng thẳng với quân Ngô, bị phục kích tại Mạch Thành. Ông chiến đấu dũng mãnh nhưng cuối cùng vẫn rơi vào vòng vây của quân địch. Trong những giây phút cuối cùng, Quan Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tựa như đã hiểu ra số mệnh không thể thay đổi. Dù sao, ông cũng đã sống trọn vẹn một đời trung thành và quả cảm. Cái chết của Quan Vũ nhanh chóng lan truyền khắp Thục Hán, như một đòn chí mạng giáng xuống lòng trung thành của binh sĩ.
Về phía Trương Phi, những biến cố vẫn không thể tránh khỏi. Sau khi giết chết những kẻ phản bội, ông càng trở nên nghi kỵ với những người xung quanh, sự nóng nảy và cơn thịnh nộ của ông ngày càng bùng phát. Cuối cùng, một lần nữa ông cũng bị thuộc hạ của mình phản bội. Trương Phi bị ám sát trong một đêm khuya, ngay tại doanh trại của mình, trong một cảnh tượng bi thảm đúng như những gì Gia Cát Lượng từng thấy trong giấc mơ.
Khi nghe tin về cái chết của cả hai người anh em chí cốt, Lưu Bị đau đớn đến mức như bị xé nát tâm can. Ông không chỉ mất đi những chiến tướng tài ba, mà còn mất đi những người anh em mà ông đã cùng chung hoạn nạn suốt nhiều năm. Sự mất mát này khiến Lưu Bị quyết định phát động một cuộc chiến trả thù quân Ngô. Đó là một quyết định dựa trên lòng căm phẫn, nhưng Gia Cát Lượng biết rằng đó là điều không thể tránh khỏi.
Một ngày nọ, Gia Cát Lượng đến gặp Lưu Bị trong cung điện tại Thành Đô. Lúc này, Lưu Bị đã không còn là vị vua sáng suốt như trước, mà thay vào đó là một người đàn ông già nua, gầy gò, khuôn mặt hằn sâu những nỗi đau mất mát.
“Lượng,” Lưu Bị bắt đầu, giọng ông khàn đặc, “ngươi đã luôn ở bên cạnh ta, giúp ta vượt qua bao nhiêu cuộc chiến, bao nhiêu lần khó khăn. Nhưng giờ đây, tất cả dường như đang tan vỡ. Ta đã mất Quan Vũ, mất Trương Phi, và cả Thục Hán này cũng đang dần suy tàn.”
Gia Cát Lượng cúi đầu, đôi mắt trầm tư. “Chúa công, số mệnh đã được định đoạt. Chúng ta không thể thay đổi được quá khứ, nhưng vẫn có thể kiểm soát được tương lai. Dù đã mất đi những người thân cận nhất, nhưng Thục Hán vẫn còn. Ngài vẫn còn quân đội trung thành và một mục tiêu để hướng tới.”
Lưu Bị thở dài. “Ta đã hiểu số mệnh của mình rồi, Gia Cát Lượng. Có lẽ tất cả những gì ta đã làm chỉ là để đi đến ngày hôm nay, ngày mà ta nhận ra rằng không thể chống lại số phận.”
Sau cuộc gặp với Lưu Bị, Gia Cát Lượng trở về trướng của mình. Ông ngồi trước bàn cờ, lòng trĩu nặng. Bằng tất cả trí tuệ và sự hiểu biết của mình, Gia Cát Lượng đã làm hết sức để cứu lấy Thục Hán, cứu lấy những người ông yêu quý, nhưng rồi ông cũng nhận ra rằng có những thứ vượt xa khả năng của con người. Thiên mệnh là thứ không thể điều khiển, và dù có giỏi đến đâu, ông cũng không thể làm ngược lại với những gì đã được an bài.
Khi Lưu Bị phát động cuộc chiến trả thù quân Ngô, Gia Cát Lượng đã biết trước kết cục. Cuộc chiến đó không phải là vì tương lai của Thục Hán, mà là vì lòng căm thù và nỗi đau mất mát của một người anh em. Thục Hán bị tổn thương nặng nề, và cuối cùng Lưu Bị cũng phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Sau khi Lưu Bị qua đời, Gia Cát Lượng trở thành người lãnh đạo thực sự của Thục Hán. Nhưng ông không còn là người đầy tham vọng như trước. Ông biết rằng việc đánh bại quân Ngô và quân Tào để thống nhất thiên hạ là điều không thể. Thay vào đó, Gia Cát Lượng tập trung vào việc bảo vệ những gì còn lại, gìn giữ đất nước Thục Hán mà Lưu Bị đã gây dựng.
Nhiều năm trôi qua, Gia Cát Lượng vẫn tiếp tục cống hiến trí tuệ của mình để bảo vệ Thục Hán khỏi sự xâm lược của quân Tào và quân Ngô. Nhưng trong lòng ông, nỗi tiếc nuối về việc can thiệp vào số mệnh của Quan Vũ và Trương Phi vẫn luôn hiện hữu. Ông biết rằng, nếu không cố gắng thay đổi số mệnh, có lẽ mọi thứ đã diễn ra theo một cách khác, ít đau thương hơn.
Gia Cát Lượng, với tất cả sự thông thái và tầm nhìn của mình, cuối cùng cũng phải chấp nhận rằng không có con người nào, dù có tài trí đến đâu, có thể điều khiển số mệnh. Thiên mệnh là điều tất yếu, và những gì đã được định sẵn sẽ diễn ra theo cách của nó. Ông rút ra bài học lớn nhất từ cuộc đời mình: chấp nhận và đối mặt với thực tại thay vì cố gắng thay đổi những gì không thể thay đổi.
Cuộc đời Gia Cát Lượng kết thúc khi ông mất trong một chiến dịch quân sự, khi ông đã già nua và kiệt sức. Ông qua đời với nỗi buồn, nhưng cũng với sự thanh thản. Bởi ông biết rằng, cuối cùng, ông đã học được cách chấp nhận số mệnh của mình và của những người thân yêu.
Thiên hạ vẫn tiếp tục thay đổi, nhưng cái tên Gia Cát Lượng sẽ mãi là một biểu tượng của trí tuệ và lòng trung thành trong lịch sử Trung Hoa. Câu chuyện về cuộc đời ông, về sự can thiệp vào số mệnh và những hệ quả mà ông phải đối mặt, sẽ mãi được nhắc đến như một bài học sâu sắc về thiên mệnh và con đường của con người trước số phận.