Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 2
Chương 2: Kế Hoạch Chống Lại Số Mệnh
Sau khi đã thuyết phục được Quan Vũ và Trương Phi tin tưởng vào lời tiên đoán của mình, Gia Cát Lượng bắt đầu lập kế hoạch để thay đổi số mệnh. Tuy nhiên, ông hiểu rõ rằng việc can thiệp vào dòng chảy tự nhiên của sự kiện là điều rất khó khăn, thậm chí có thể dẫn đến hậu quả không lường trước được. Nhưng lòng trung thành với Lưu Bị và tình cảm dành cho hai vị huynh đệ dũng mãnh đã thôi thúc ông không thể chần chừ.
Trong căn phòng kín đáo, Gia Cát Lượng ngồi trước một cuốn sách cổ. Đây là cuốn bí kíp mà ông đã phải dành nhiều năm tìm kiếm, chứa đựng các nghi thức cổ xưa mà chỉ những bậc thầy về thiên văn học và số học mới có thể hiểu được. Trang sách vàng úa, mực đã phai mờ theo thời gian, nhưng Gia Cát Lượng vẫn đọc cẩn thận từng chữ, từng ký hiệu.
“Ta phải tìm ra cách để cứu họ,” ông thì thầm với chính mình. “Nếu có cách nào đó thay đổi số phận mà không làm thay đổi quá nhiều dòng chảy của lịch sử, ta nhất định sẽ tìm ra.”
Tối hôm đó, khi cả trại quân đã chìm vào giấc ngủ, Gia Cát Lượng vẫn miệt mài nghiên cứu. Bên ngoài, tiếng gió rít lên từng cơn, như một lời cảnh báo từ thiên nhiên. Ông biết rõ rằng việc can thiệp vào số phận có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng, nhưng trong lòng ông không ngừng nghĩ đến những cái chết bi thảm mà ông đã thấy trong giấc mơ.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ cửa.
“Quân sư, ngài vẫn còn thức sao?” Đó là Lưu Bị, người vừa bước vào với dáng vẻ mệt mỏi nhưng lo lắng.
Gia Cát Lượng ngước lên, ánh mắt trầm ngâm.
“Thưa chúa công, ta đang cố gắng tìm cách để cứu Quan Vũ và Trương Phi. Ta đã thấy trước tương lai đen tối của họ, và không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Lưu Bị lặng người trong giây lát. Ông biết Gia Cát Lượng là một người thông minh và thường có những dự cảm chính xác, nhưng ông cũng hiểu rằng số phận không phải là thứ dễ dàng thay đổi.
“Gia Cát Lượng, ta hiểu nỗi lo của ngươi, nhưng liệu việc thay đổi số phận có thực sự là điều tốt? Có khi nào… chúng ta đang chơi đùa với lửa?” Lưu Bị trầm ngâm hỏi.
Gia Cát Lượng gật đầu, thừa nhận rằng ông cũng đã suy nghĩ rất nhiều về điều này.
“Chúa công, ta biết can thiệp vào số mệnh là một việc nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta không làm gì, Quan Vũ và Trương Phi sẽ gặp phải kết cục thảm khốc. Họ là những người anh em trung thành nhất của người. Ta không thể để họ ra đi một cách oan uổng.”
Lưu Bị ngồi xuống bên cạnh Gia Cát Lượng, đôi mắt hiện lên sự lo âu. Ông đặt tay lên vai người quân sư tài ba của mình và nói:
“Nếu ngươi đã quyết tâm, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng hãy nhớ rằng, mọi thứ đều có cái giá của nó. Ta chỉ mong rằng chúng ta không phải trả giá quá đắt.”
Gia Cát Lượng nhìn chằm chằm vào quyển sách cổ, tâm trí quay cuồng với những kế hoạch và phép tính. Ông biết rằng quyết định này có thể làm thay đổi cả vận mệnh của Thục Hán. Nhưng giờ đây, không còn đường lùi.
Vào sáng hôm sau, Gia Cát Lượng quyết định sẽ một mình lên đường tìm kiếm “Cánh Cổng Định Mệnh”, nơi được cho là có thể thay đổi tương lai. Theo các ghi chép cổ xưa, cánh cổng này nằm ẩn sâu trong vùng núi xa xôi, và chỉ những ai có đủ trí tuệ và sự kiên nhẫn mới có thể tìm thấy.
Trước khi đi, ông gặp lại Quan Vũ và Trương Phi lần cuối.
“Ta sẽ lên đường ngay hôm nay để tìm kiếm cách cứu các ngươi,” Gia Cát Lượng nói, giọng nghiêm trang. “Trong thời gian ta vắng mặt, các ngươi hãy cẩn trọng, đừng để bị cuốn vào những trận chiến không cần thiết.”
Quan Vũ nhìn Gia Cát Lượng, lòng đầy sự kính trọng nhưng cũng không giấu được nỗi lo lắng.
“Quân sư, chúng ta không muốn ngài mạo hiểm vì chúng ta. Nếu số mệnh đã định đoạt, chúng ta sẵn sàng đối mặt với nó.”
Gia Cát Lượng mỉm cười.
“Không, ta sẽ không để các ngươi chết một cách vô ích. Hãy tin ta.”
Trương Phi, dù luôn bộc trực và mạnh mẽ, cũng không thể che giấu sự ngưỡng mộ dành cho Gia Cát Lượng. Ông gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
Sau đó, Gia Cát Lượng một mình lên ngựa, hướng về phía những dãy núi xa xăm. Ông biết rằng hành trình này sẽ đầy gian nan và thử thách, nhưng lòng kiên định và tình cảm dành cho những người bạn đồng đội đã giúp ông vững bước.
Cánh cổng định mệnh – nơi ông có thể thay đổi dòng chảy của số phận – đang chờ đợi ở đâu đó giữa những ngọn núi hùng vĩ. Nhưng liệu ông có thể tìm thấy nó kịp thời và liệu số mệnh có thực sự thay đổi như ông mong muốn? Hành trình vẫn còn dài, và số mệnh thì chưa bao giờ dễ dàng bị khuất phục.