Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 4
Chương 4: Sự Đánh Đổi
Khi cánh cổng đá mở ra, một luồng khí lạnh thấm vào từng thớ thịt của Gia Cát Lượng. Ánh sáng từ bên trong cổng không rực rỡ như mặt trời, mà mờ mịt, xanh xao như một ánh trăng đầy huyền bí. Trước mắt ông hiện ra một con đường dài, quanh co và đầy sương khói. Những bóng hình kỳ dị lướt qua hai bên, như những linh hồn đang lang thang, chờ đợi điều gì đó. Mỗi bước đi của ông dường như nặng nề hơn, nhưng lòng quyết tâm không hề dao động.
“Cánh Cổng Định Mệnh” là một nơi không thuộc về thời gian hay không gian. Ở đây, mọi thứ dường như đứng yên, không có tiếng động, không có cảm giác về sự sống hay cái chết. Gia Cát Lượng bước đi giữa hai thế giới, và cảm giác rằng số mệnh đang chờ đợi ông ở cuối con đường này.
Cuối cùng, ông đến một căn phòng rộng lớn, nơi có một chiếc bàn đá cổ kính. Trên bàn là một chiếc gương tròn lớn, với khung viền được chạm khắc tinh xảo những hình ảnh về sự sinh tử và tái sinh. Đây chính là “Gương Định Mệnh” – công cụ mà theo truyền thuyết có thể thay đổi số phận của bất kỳ ai.
Gia Cát Lượng nhìn chăm chú vào chiếc gương, ánh mắt sắc lạnh của ông không hề dao động. Ông biết rằng, nếu muốn cứu Quan Vũ và Trương Phi, ông phải sử dụng chiếc gương này để nhìn thấy chính xác thời điểm số phận của họ bị định đoạt và thay đổi nó.
Nhưng một giọng nói vọng ra từ đâu đó, phá vỡ sự yên lặng: “Ngươi thực sự muốn thay đổi số phận của họ sao? Ngươi có biết cái giá mà ngươi sẽ phải trả không?”
Gia Cát Lượng quay đầu lại và thấy hình bóng của một người lạ, không rõ khuôn mặt, đứng trong bóng tối. Giọng nói ấy sâu thẳm và đầy quyền uy, như thể phát ra từ chính chiếc gương.
“Ta đã biết trước điều đó,” Gia Cát Lượng nói, giọng đầy kiên định. “Ta đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ sự trả giá nào, miễn là có thể cứu được Quan Vũ và Trương Phi.”
Hình bóng kia bước ra từ bóng tối, hiện ra là một người đàn ông trung niên, với áo choàng dài màu đen và đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. Ông ta tiến đến gần hơn, đứng trước Gia Cát Lượng và nói:
“Ngươi có biết rằng, mỗi lần can thiệp vào số mệnh, sẽ có một sự đánh đổi? Ngươi cứu một người, ngươi sẽ phải mất đi một người khác. Ngươi thay đổi kết cục của một trận chiến, thì một trận chiến khác sẽ xảy ra sớm hơn. Ngươi sẽ phải trả giá bằng chính những thứ quan trọng nhất đối với ngươi.”
Gia Cát Lượng hít một hơi sâu, đôi mắt sáng rực lên với sự quyết tâm không thể lay chuyển.
“Ta hiểu rõ những gì ngươi nói. Nhưng nếu ta không làm gì, hai người anh em của ta sẽ chết. Ta không thể đứng nhìn họ bị diệt vong. Ta sẽ thay đổi số phận của họ, bất kể hậu quả là gì.”
Người đàn ông kia nhìn sâu vào mắt Gia Cát Lượng, như thể đang thăm dò ý chí của ông. Sau một lúc im lặng, ông ta cười khẽ, rồi lùi lại, đưa tay về phía chiếc gương.
“Nếu đó là lựa chọn của ngươi, vậy hãy bắt đầu. Hãy nhìn vào gương, và ngươi sẽ thấy thời điểm chính xác mà số mệnh của Quan Vũ và Trương Phi bị định đoạt. Nhưng hãy nhớ, một khi ngươi thay đổi số phận, ngươi không thể quay lại. Mọi thứ sẽ không bao giờ giống như cũ nữa.”
Gia Cát Lượng bước lại gần chiếc gương. Ông hít một hơi dài, đưa đôi tay lên viền gương, rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang dần hiện ra trên bề mặt.
Trong gương, ông thấy cảnh Quan Vũ đang tiến đến một con sông lớn, ở phía xa là những chiến thuyền của quân Ngô đang ẩn nấp. Cảnh tượng này rất quen thuộc – chính là thời điểm mà ông đã tiên đoán trong giấc mơ. Ông thấy rõ Quan Vũ bị phục kích và bị bắt sống. Không chút do dự, Gia Cát Lượng đưa tay lên mặt gương, điều chỉnh dòng chảy của thời gian, thay đổi con đường mà Quan Vũ đã chọn, khiến ông rời khỏi con sông và đi theo một hướng khác, tránh được cạm bẫy.
Ngay lập tức, hình ảnh trong gương biến đổi, cảnh Quan Vũ bị bắt đã biến mất. Gia Cát Lượng tiếp tục tìm kiếm số phận của Trương Phi. Trong gương hiện lên hình ảnh Trương Phi đang la hét với những binh lính dưới quyền, không hề hay biết rằng một trong số chúng đã lên kế hoạch phản bội. Gia Cát Lượng, bằng sự khéo léo của mình, đã thay đổi thời điểm này, cảnh báo Trương Phi về mối nguy hiểm từ kẻ phản bội và giúp ông tránh được cái chết.
Khi tất cả đã xong, Gia Cát Lượng thở phào nhẹ nhõm. Ông đã thay đổi số phận của cả Quan Vũ và Trương Phi. Nhưng ngay lúc ấy, chiếc gương bỗng rực sáng, luồng sáng mạnh mẽ như xé tan không gian xung quanh. Gia Cát Lượng lùi lại, mắt mở to khi nhận ra rằng sự đánh đổi mà ông đã được cảnh báo từ trước sắp diễn ra.
Giọng nói trầm đục của người đàn ông kia vang lên lần nữa: “Ngươi đã thay đổi số phận của họ, nhưng ngươi không thể thay đổi sự cân bằng của thiên đạo. Số mệnh sẽ đòi hỏi sự đánh đổi, và ngươi sẽ phải trả giá.”
Gia Cát Lượng đứng đó, lòng trĩu nặng. Ông biết rằng dù đã cứu được hai người bạn thân, nhưng cái giá mà ông phải trả vẫn đang đợi phía trước. Hậu quả sẽ không thể tránh khỏi.