Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 6
Chương 6: Trương Phi và Lòng Tin
Trong khi Gia Cát Lượng và Lưu Bị tập trung đối phó với cuộc tấn công từ quân Ngô, ở một góc khác của Thục Hán, Trương Phi vẫn luôn ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dù nổi tiếng là vị tướng mạnh mẽ và can đảm, Trương Phi cũng mang tính khí nóng nảy và ít khi chịu nhẫn nhịn, đặc biệt là với thuộc hạ của mình. Hôm nay, ông cảm thấy bất an mà không rõ nguyên nhân. Từ khi Gia Cát Lượng trở về, những lời cảnh báo của vị quân sư về nguy cơ bị phản bội đã luôn ám ảnh trong tâm trí ông.
Mặc dù Trương Phi vẫn tỏ ra không tin hoàn toàn vào những lời tiên tri của Gia Cát Lượng, nhưng lòng trung thành của ông với vị quân sư tài trí vẫn còn đó. Ông bắt đầu quan sát kỹ hơn các tướng sĩ dưới quyền mình, đặc biệt là những người có biểu hiện không rõ ràng. Dù không nói ra, nhưng ông đã bắt đầu thấy dấu hiệu của sự mâu thuẫn ngấm ngầm giữa các binh sĩ trong doanh trại.
Một ngày nọ, khi đang luyện binh, Trương Phi gọi hai tướng dưới quyền mình là Trương Đạt và Phạm Cương vào trướng để thảo luận chiến lược. Đây là hai tướng sĩ thân tín, nhưng Gia Cát Lượng từng cảnh báo Trương Phi rằng một trong số họ có thể sẽ phản bội. Lời cảnh báo ấy không ngừng vang vọng trong đầu Trương Phi, khiến ông cẩn trọng hơn bình thường.
“Trương Đạt, Phạm Cương,” Trương Phi bắt đầu nói, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cả hai người. “Hai ngươi đã theo ta qua nhiều trận chiến. Ta không nghi ngờ về lòng trung thành của các ngươi, nhưng thời gian này, tình hình đang trở nên phức tạp. Có điều gì đó khiến ta cảm thấy bất an. Các ngươi có nhận thấy bất cứ điều gì lạ trong doanh trại không?”
Trương Đạt cúi đầu, giọng điềm tĩnh. “Thưa tướng quân, không có điều gì khác thường. Binh sĩ vẫn luyện tập như thường lệ, không có dấu hiệu gì của sự phản loạn.”
Phạm Cương cũng nhanh chóng đáp lời. “Tướng quân, ta đã đi kiểm tra mọi nơi trong doanh trại. Tất cả vẫn trong tầm kiểm soát, không có gì đáng lo ngại.”
Trương Phi nhíu mày. Dù câu trả lời của họ rất hợp lý, nhưng bản năng của ông vẫn mách bảo rằng có điều gì đó không đúng. Tuy nhiên, ông không có bằng chứng để buộc tội ai. Ông chỉ có thể cảnh giác và tiếp tục theo dõi.
Sau cuộc họp, Trương Phi bước ra khỏi trướng, lòng đầy suy nghĩ. Gia Cát Lượng đã không sai khi cảnh báo ông. Một cảm giác bất an lạ lùng len lỏi trong từng hành động, từng lời nói của các binh sĩ. Nhưng chính xác ai là kẻ phản bội, điều đó vẫn là bí ẩn với ông.
Đêm hôm đó, Trương Phi không tài nào ngủ được. Trong bóng tối, ông nghe thấy tiếng thì thầm lén lút bên ngoài trướng. Ông đứng dậy, chầm chậm tiến ra cửa, nhưng không để lộ dấu hiệu gì. Lập tức, tiếng thì thầm im bặt. Trương Phi thầm nghĩ: “Có kẻ đang âm mưu gì đó.”
Ông bước nhanh ra ngoài, mắt đảo qua những người lính đang canh gác. Mọi thứ dường như yên bình, nhưng Trương Phi biết rằng có điều gì đó không đúng. Đột nhiên, một bóng đen lẻn qua góc doanh trại. Trương Phi ngay lập tức bám theo, bước chân nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Kẻ lạ mặt chạy nhanh vào bóng tối của khu rừng gần đó. Không chần chừ, Trương Phi rút gươm và lao theo, quyết tâm vạch trần kẻ phản bội.
Khi đến một khoảng rừng thưa, Trương Phi dừng lại. Kẻ lạ mặt đã biến mất, nhưng trước mặt ông là hai người đang thì thầm với nhau. Chính là Trương Đạt và Phạm Cương! Họ không biết rằng Trương Phi đang đứng ngay gần đó, quan sát từng hành động của họ. Những lời nói của họ vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
“Ta đã sắp xếp xong. Chỉ cần đúng thời điểm, chúng ta sẽ kết liễu Trương Phi, rồi sẽ được trọng thưởng từ Tào Tháo,” Trương Đạt thì thầm với Phạm Cương.
Trái tim Trương Phi như thắt lại, nhưng cơn giận dữ sục sôi trong lòng. Không thể ngờ được rằng hai người mà ông tin tưởng nhất lại âm mưu phản bội. Lời cảnh báo của Gia Cát Lượng hiện rõ trong tâm trí ông. Mắt Trương Phi rực lửa, ông hét lên:
“Phản bội!”
Cả Trương Đạt và Phạm Cương giật mình quay lại, nhưng chưa kịp phản ứng, Trương Phi đã lao tới. Thanh gươm của ông lóe sáng trong màn đêm, kết thúc cuộc đời của cả hai kẻ phản bội trong nháy mắt. Máu nhuộm đỏ mặt đất, và trong không gian lạnh lẽo của rừng đêm, Trương Phi đứng đó, lồng ngực phập phồng, đôi mắt ngập tràn cơn thịnh nộ và nỗi đau đớn.
Khi trở về doanh trại, Trương Phi bước vào trướng với một vẻ mặt đăm chiêu. Ông ngồi xuống, đôi mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không. Dù đã kịp thời phát hiện và tiêu diệt những kẻ phản bội, nhưng lòng tin của ông đối với những người xung quanh đã bị tổn thương sâu sắc. Sự phản bội từ những người thân cận nhất đã khiến Trương Phi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau, Gia Cát Lượng đến gặp Trương Phi, và ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đầy tâm trạng của vị tướng, ông biết rằng điều ông tiên đoán đã trở thành sự thật.
“Quân sư, ngài đã đúng,” Trương Phi nói, giọng trầm xuống. “Ta đã giết Trương Đạt và Phạm Cương. Chúng đã âm mưu phản bội ta, và ta đã hành động trước khi quá muộn.”
Gia Cát Lượng không bất ngờ, nhưng ánh mắt ông vẫn đầy sự tiếc nuối. “Trương Phi, ngươi đã làm những gì cần làm, và đó là điều cần thiết để bảo vệ Thục Hán. Nhưng sự phản bội luôn mang lại những tổn thương sâu sắc. Đừng để nó làm ngươi mất lòng tin vào những người trung thành còn lại.”
Trương Phi gật đầu, nhưng sự u sầu trong lòng ông vẫn chưa biến mất. Dù đã thoát khỏi cái chết, ông vẫn không thể quên được sự phản bội đau đớn từ những người mà ông từng tin tưởng. Trái tim nóng nảy của Trương Phi giờ đây đã bị đục khoét bởi nỗi đau thầm kín, và sự cẩn trọng đã thay thế cho sự bộc trực ngày nào.
Gia Cát Lượng nhìn Trương Phi và thầm nghĩ về những cái giá mà ông phải trả khi cố gắng thay đổi số phận. Quan Vũ đã thoát khỏi cái chết, Trương Phi đã tránh được sự phản bội, nhưng vết thương lòng của họ sẽ không bao giờ lành lặn hoàn toàn.