Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 7
Chương 7: Hiệu Ứng Của Sự Thay Đổi
Sau khi cứu Quan Vũ và Trương Phi thoát khỏi cái chết, Gia Cát Lượng bắt đầu nhận ra rằng dòng chảy lịch sử đã bị xáo trộn. Mặc dù số mệnh của hai vị tướng đã thay đổi, nhưng những biến cố bất ngờ và hậu quả không lường trước đã dần hiện ra.
Trong khi Trương Phi vẫn nặng lòng với nỗi đau bị phản bội, thì Quan Vũ, dù đã thoát khỏi cạm bẫy của quân Ngô, cũng không thể nào an yên. Sự việc tránh khỏi cái chết đã khiến ông trở nên cẩn trọng hơn, nhưng đồng thời cũng tạo ra một chuỗi các sự kiện mà Gia Cát Lượng không ngờ tới. Sự kiêu hãnh và tính cách tự tin của Quan Vũ dần khiến ông trở thành một vị tướng cứng nhắc và ít lắng nghe người khác hơn. Từng chiến thắng lừng lẫy giờ đây lại trở thành gánh nặng cho bản thân ông, bởi ông cảm thấy mình phải luôn vượt qua chính mình, không được phép thất bại.
Một ngày nọ, Gia Cát Lượng triệu tập cuộc họp với Lưu Bị, Quan Vũ và các tướng lĩnh quan trọng để bàn về tình hình chiến sự. Quân Ngô, sau khi không thể phục kích được Quan Vũ, đã thay đổi chiến lược, tấn công dồn dập vào các vùng đất phía nam của Thục Hán. Các tướng sĩ bắt đầu lo lắng về tình hình căng thẳng ngày càng leo thang.
“Quân sư, tình hình quân Ngô đang ngày càng mạnh lên. Chúng ta không thể ngồi yên mãi được!” Một vị tướng lên tiếng.
Quan Vũ nhìn quanh, ánh mắt đầy kiêu ngạo. “Quân Ngô không phải là đối thủ của ta. Trước đây ta đã từng đối đầu và đánh bại chúng, lần này cũng vậy. Nếu chúa công cho phép, ta sẽ dẫn quân tiến thẳng đến đại bản doanh của chúng.”
Gia Cát Lượng lặng lẽ quan sát Quan Vũ, lòng ông dậy lên một cảm giác lo âu. Ông biết rõ tính cách của Quan Vũ – dũng cảm, nhưng có phần nóng vội và quá tự tin vào bản thân. Lúc này, dù lòng tràn đầy quyết tâm, ông không thể để Quan Vũ tiếp tục theo con đường cũ, bởi điều đó có thể dẫn đến thảm họa.
“Quan Vũ, ta hiểu sự dũng mãnh và lòng quyết tâm của ngươi,” Gia Cát Lượng lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng mang theo sự cảnh báo. “Nhưng lần này không giống như trước. Quân Ngô đã thay đổi chiến lược. Nếu chúng ta tấn công trực diện, chúng sẽ phản công và gây thiệt hại lớn. Ta nghĩ chúng ta cần kiên nhẫn và tính toán kỹ hơn.”
Quan Vũ nhíu mày, giọng bắt đầu trở nên khó chịu. “Quân sư, ngài không tin ta sao? Ta đã nhiều lần đối đầu với quân Ngô và chưa từng thất bại. Ta không cần phải sợ chúng!”
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Các tướng sĩ nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Lưu Bị ngồi ở ghế trên, im lặng theo dõi cuộc trao đổi giữa hai người thân tín nhất của mình. Ông hiểu rằng Gia Cát Lượng đang cố gắng bảo vệ Quan Vũ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự kiêu hãnh đang dâng lên trong lòng vị tướng này.
Gia Cát Lượng bình tĩnh đáp lời. “Quan Vũ, ta không nghi ngờ lòng dũng cảm của ngươi, nhưng trận chiến này đòi hỏi sự khôn ngoan và kiên nhẫn. Địch không còn đơn thuần là một đối thủ bình thường. Nếu chúng ta đánh giá thấp chúng, chúng ta sẽ phải trả giá đắt.”
Quan Vũ đứng bật dậy, đôi mắt rực lên sự thách thức. “Nếu quân sư không tin ta, ta sẽ chứng minh bằng hành động. Ta sẽ dẫn quân đánh bại quân Ngô và mang về chiến thắng cho Thục Hán!”
Nói xong, ông quay người bước ra khỏi phòng họp, bỏ lại một bầu không khí căng thẳng phía sau. Gia Cát Lượng nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ của Quan Vũ, lòng đầy lo lắng. Ông biết rằng, mặc dù đã cứu Quan Vũ khỏi cái chết, nhưng ông không thể ngăn cản được những hệ quả tâm lý và thay đổi trong tính cách của vị tướng này. Quan Vũ đã trở nên cứng nhắc và ít lắng nghe hơn sau khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Lưu Bị im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng lên tiếng. “Gia Cát Lượng, ngươi nghĩ sao về tình hình này?”
Gia Cát Lượng lắc đầu, đáp bằng giọng đầy trầm tư. “Chúa công, ta sợ rằng sự thay đổi số mệnh của Quan Vũ đã mang đến cho ông ấy một tâm lý khác. Ông ấy nghĩ rằng mình không thể thất bại, và điều đó có thể dẫn đến hậu quả không thể lường trước.”
Lưu Bị gật đầu, đôi mắt lộ rõ vẻ lo âu. Ông hiểu rằng Quan Vũ là một vị tướng tài năng, nhưng cũng biết rằng sự kiêu ngạo của ông có thể là một con dao hai lưỡi.
Trong những ngày tiếp theo, Quan Vũ vẫn quyết tâm dẫn quân đi đánh quân Ngô, bất chấp những lời cảnh báo từ Gia Cát Lượng. Vào một buổi sáng, ông tập hợp đội quân tinh nhuệ của mình và tiến thẳng đến vùng đất do quân Ngô chiếm đóng. Trên đường đi, ông không ngừng nhắc nhở các tướng sĩ về những chiến thắng trong quá khứ, khẳng định rằng họ sẽ tiếp tục giành chiến thắng.
Tuy nhiên, khi đội quân của Quan Vũ tiến đến gần, quân Ngô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phản công. Chúng không tấn công trực diện mà sử dụng chiến thuật du kích, liên tục gây rối và làm suy yếu tinh thần quân Thục. Quan Vũ, vì quá tự tin, đã không lường trước được mưu kế của quân Ngô. Ông liên tục bị kéo vào các cuộc chiến nhỏ lẻ, khiến lực lượng của mình ngày càng hao mòn.
Dù đã chiến đấu anh dũng, nhưng Quan Vũ không thể đánh bại quân Ngô trong tình thế này. Trận chiến dần trở thành một cuộc đối đầu kéo dài, và quân Thục bắt đầu mệt mỏi. Quan Vũ, với lòng kiêu hãnh, vẫn cố gắng thúc giục quân lính tiếp tục chiến đấu, nhưng tình hình ngày càng tồi tệ.
Trong một trận chiến cuối cùng, quân Ngô dồn toàn lực tấn công. Quan Vũ bị mắc kẹt giữa vòng vây của địch, và dù đã chiến đấu đến cùng, ông buộc phải rút lui trong thất bại. Lòng kiêu ngạo của ông đã khiến nhiều binh sĩ phải trả giá bằng mạng sống, và chính ông cũng phải nhận lấy sự thất bại đắng cay.
Gia Cát Lượng, khi nghe tin về sự thất bại của Quan Vũ, chỉ biết lặng người. Ông hiểu rằng, dù đã cứu Quan Vũ khỏi cái chết do quân Ngô phục kích, nhưng ông không thể thay đổi hoàn toàn bản chất của số mệnh. Cuộc sống luôn có những hậu quả mà không ai có thể lường trước, và việc thay đổi một phần số phận không có nghĩa là tránh được tất cả những bi kịch khác.