Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 8
Chương 8: Sự Phản Đòn Của Số Mệnh
Sau khi nghe tin về thất bại của Quan Vũ, Gia Cát Lượng rơi vào trầm ngâm. Ông cảm thấy sự thay đổi số phận mà ông đã cố gắng thực hiện dường như không đem lại kết quả như mong đợi. Mặc dù đã cứu Quan Vũ khỏi cái chết do quân Ngô phục kích, nhưng chính sự kiêu ngạo và cứng đầu của ông ấy đã đẩy toàn bộ đội quân vào thất bại. Gia Cát Lượng nhận ra rằng, dù có can thiệp vào số mệnh, thì vẫn có những điều không thể kiểm soát được.
Một buổi tối, khi Gia Cát Lượng đang ngồi trong căn phòng yên tĩnh, suy nghĩ về tình thế hiện tại của Thục Hán, một giấc mơ lạ lùng lại đến với ông. Trong giấc mơ, ông thấy một biển lửa bùng lên khắp nơi, quân Thục thất bại và các tướng sĩ ngã xuống từng người một. Trong đống đổ nát, bóng hình của Quan Vũ hiện lên, gương mặt đầy nỗi đau và sự bất lực. Bên cạnh ông là Trương Phi, cũng đang quằn quại trong nỗi đau bị phản bội và mất mát.
Giữa khung cảnh bi thảm ấy, giọng nói của ông lão bí ẩn mà Gia Cát Lượng đã gặp tại “Cánh Cổng Định Mệnh” lại vang lên.
“Ngươi đã cứu họ, nhưng sự phản đòn của số mệnh không thể tránh khỏi. Ngươi có thay đổi một phần của số phận, nhưng điều đó không bao giờ đồng nghĩa với việc mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Sự cân bằng luôn phải được giữ vững.”
Gia Cát Lượng chắp tay, cúi đầu trong giấc mơ, giọng nói của ông đầy sự trầm tư: “Ta chỉ muốn cứu lấy mạng sống của những người anh em thân thiết, những người đã sát cánh cùng Lưu Bị. Ta đã không ngờ rằng số phận lại tàn nhẫn đến vậy.”
Giọng của ông lão trở nên nghiêm nghị hơn: “Ngươi đã cố gắng thay đổi số phận, nhưng ngươi quên mất rằng mỗi sự can thiệp đều sẽ mang lại những hậu quả khôn lường. Ngươi đã cứu Quan Vũ, nhưng sự kiêu hãnh của ông ta đã trở thành gánh nặng. Ngươi cứu Trương Phi, nhưng nỗi đau về sự phản bội đã giết chết tâm hồn ông ấy. Đó chính là sự phản đòn của số mệnh.”
Gia Cát Lượng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Lời của ông lão vẫn vang vọng trong đầu ông, khiến ông càng thêm thấm thía rằng không thể chỉ dựa vào sự thông thái và tính toán của mình để can thiệp vào thiên mệnh. Ngay cả với trí tuệ uyên thâm của mình, Gia Cát Lượng cũng không thể đoán trước được tất cả những gì sẽ xảy ra khi thay đổi dòng chảy của lịch sử.
Sáng hôm sau, Gia Cát Lượng triệu tập các tướng sĩ để bàn bạc tình hình. Dù quân Thục đã gặp nhiều khó khăn sau thất bại của Quan Vũ, nhưng tinh thần chiến đấu của họ vẫn còn. Ông biết rằng giờ đây Thục Hán không thể dựa vào sự kiêu ngạo hay dũng mãnh của một vài tướng lĩnh. Thay vào đó, cần có sự hợp tác, tinh thần kiên trì và tính toán cẩn trọng để đối phó với tình hình.
Trong buổi họp, Trương Phi xuất hiện với vẻ ngoài khắc khổ. Từ khi giết chết những kẻ phản bội, ông ít nói hơn, thậm chí càng trở nên trầm mặc. Đôi mắt ông vẫn chứa đựng nỗi đau không dễ dàng nguôi ngoai. Gia Cát Lượng nhìn Trương Phi, lòng đầy sự cảm thông.
“Trương Phi,” Gia Cát Lượng lên tiếng, phá tan bầu không khí yên lặng, “ngươi là một trong những trụ cột của Thục Hán. Dù ngươi đã trải qua những mất mát, nhưng chúng ta không thể dừng lại. Quân Ngô và quân Tào Tháo đang dần bao vây chúng ta, và Thục Hán đang đối mặt với nguy cơ lớn hơn bao giờ hết.”
Trương Phi im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng gật đầu. “Ta hiểu, quân sư. Ta sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ Thục Hán, dù có phải hy sinh cả tính mạng.”
Gia Cát Lượng thở dài, biết rằng lời nói của Trương Phi chứa đựng sự cam chịu. Dù ông đã cứu mạng Trương Phi, nhưng nỗi đau về sự phản bội đã làm mòn đi tinh thần chiến đấu mãnh liệt của vị tướng này. Sự cứng cỏi của Trương Phi giờ đây đã bị thay thế bằng một nỗi u uất khó tả.
Sau buổi họp, Gia Cát Lượng dành thời gian ngồi một mình, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Ông nhận ra rằng, dù có thay đổi số mệnh bằng cách nào đi chăng nữa, thì con người vẫn không thể thoát khỏi sự an bài của thiên đạo. Quan Vũ và Trương Phi đã thoát khỏi cái chết ngay trước mắt, nhưng điều đó không có nghĩa rằng số phận của họ sẽ tốt đẹp hơn. Họ đã phải đối diện với những thử thách khác, những nỗi đau và sự thất bại, và điều đó làm cho sự can thiệp của Gia Cát Lượng dường như trở nên vô nghĩa.
Tuy nhiên, một điều Gia Cát Lượng hiểu rõ hơn bao giờ hết: ông không thể từ bỏ. Số mệnh có thể quay lại, phản công, và đòi hỏi sự đánh đổi, nhưng ông vẫn còn nhiệm vụ bảo vệ Thục Hán, bảo vệ Lưu Bị và những gì mà họ đã gây dựng nên. Ông biết rằng mình không thể thay đổi mọi thứ, nhưng ít nhất ông sẽ chiến đấu đến cùng, với tất cả sự thông thái và cẩn trọng mà mình có.
Trong những ngày sau đó, Gia Cát Lượng dồn hết tâm huyết vào việc hoạch định chiến lược mới để đối phó với quân Ngô và quân Tào Tháo. Ông không còn chỉ đặt niềm tin vào việc thay đổi số mệnh, mà tập trung vào việc tận dụng mọi nguồn lực để bảo vệ Thục Hán. Với ông, sự thông minh và tầm nhìn chiến lược vẫn là yếu tố quan trọng nhất, hơn cả việc can thiệp vào thiên mệnh.
Nhưng trong thâm tâm, ông biết rằng cái giá phải trả cho sự can thiệp vào số mệnh chưa kết thúc. Gia Cát Lượng hiểu rằng số phận sẽ còn tiếp tục phản đòn, và ông chỉ có thể hy vọng rằng mình và Thục Hán sẽ đứng vững trong những trận chiến phía trước.