Thay đổi số phận của nhân vật lịch sử - Chương 9
Chương 9: Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Những ngày sau thất bại của Quan Vũ và sự phản bội trong hàng ngũ của Trương Phi, Gia Cát Lượng không ngừng suy nghĩ về con đường mà ông đã chọn. Ông đã dùng toàn bộ trí tuệ của mình để thay đổi số phận, nhưng số mệnh không phải là thứ dễ dàng bị điều khiển. Mỗi sự can thiệp đều dẫn đến những hệ quả khôn lường, và ông bắt đầu nhận ra rằng điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.
Một đêm, khi ngồi một mình trong trướng, ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lét, Gia Cát Lượng lại đối mặt với chính nỗi sợ lớn nhất của mình. Ông biết rằng dù đã cứu Quan Vũ và Trương Phi thoát khỏi cái chết, nhưng không thể cứu vãn tất cả. Quân Ngô, sau khi thất bại trong việc phục kích Quan Vũ, giờ đây đã liên minh chặt chẽ hơn với quân Tào, khiến Thục Hán càng bị bao vây khốn đốn hơn bao giờ hết.
Lưu Bị, dù là người có tầm nhìn lớn và luôn đặt niềm tin vào Gia Cát Lượng, cũng không thể tránh khỏi lo lắng. Sự thất bại của Quan Vũ đã làm suy yếu tinh thần của toàn bộ quân Thục, và nỗi đau của Trương Phi khi bị phản bội chỉ càng làm gia tăng sự bất ổn trong quân ngũ. Trong không khí căng thẳng ấy, Gia Cát Lượng hiểu rằng ông cần phải đưa ra một quyết định quan trọng.
Đêm đó, khi Gia Cát Lượng đang trầm tư trước bàn cờ, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa trướng. Chính là Lưu Bị.
“Lượng, ta đã biết chuyện ngươi đã thay đổi số mệnh của Quan Vũ và Trương Phi,” Lưu Bị nói, giọng trầm nhưng đầy sự lo âu. “Nhưng dường như mọi thứ không như chúng ta mong đợi. Ngươi nghĩ sao về tình hình hiện tại?”
Gia Cát Lượng chắp tay cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Bị. “Chúa công, ta đã cố gắng thay đổi số mệnh của họ, nhưng sự can thiệp này đã dẫn đến những hậu quả khác. Quan Vũ đã thoát khỏi cái chết, nhưng sự kiêu hãnh của ông ấy đã làm hỏng đại sự. Trương Phi đã tránh được phản bội, nhưng nỗi đau của ông ấy lại giết chết tinh thần chiến đấu. Ta e rằng… chúng ta đang đối mặt với một thảm họa lớn hơn.”
Lưu Bị thở dài, đôi mắt lộ rõ sự thất vọng. Ông đã dựa rất nhiều vào Gia Cát Lượng và tin tưởng vào tài trí của quân sư, nhưng lần này ông bắt đầu hiểu rằng ngay cả người thông minh nhất cũng không thể thay đổi tất cả.
“Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm gì?” Lưu Bị hỏi.
Gia Cát Lượng nhắm mắt, cảm nhận sức nặng của câu hỏi này đè lên vai ông. Ông đã biết rõ câu trả lời từ lâu, nhưng để nói ra điều đó, quả thật quá khó khăn.
“Chúa công,” Gia Cát Lượng nói, giọng trầm xuống, “chúng ta không thể tiếp tục can thiệp vào số mệnh. Thiên đạo đã được định sẵn, và mỗi lần ta cố gắng thay đổi nó, hậu quả lại càng tồi tệ hơn. Cả Quan Vũ và Trương Phi đều đang phải đối mặt với những bi kịch do sự can thiệp của ta. Ta đã cố gắng bảo vệ họ, nhưng cái giá phải trả là quá lớn.”
Lưu Bị ngồi xuống, mắt ông dõi vào ngọn đèn chập chờn trên bàn. Ông hiểu rằng Gia Cát Lượng đã cố gắng hết sức, nhưng điều ông không lường trước được là cả ông và Gia Cát Lượng đều đang đối mặt với một sự lựa chọn đau đớn.
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì? Buông tay và để mọi thứ trở về với định mệnh?” Lưu Bị hỏi, giọng ông chùng xuống, như thể ông không muốn nghe câu trả lời mà chính ông đã đoán ra.
Gia Cát Lượng gật đầu, đôi mắt ông sáng lên với quyết tâm nhưng cũng chất chứa đầy sự tiếc nuối.
“Chúng ta phải để mọi thứ trở về với con đường của nó, chúa công. Định mệnh là thứ không thể thay đổi hoàn toàn, và sự can thiệp của ta chỉ khiến nó trở nên phức tạp hơn. Nếu chúng ta tiếp tục cố gắng chống lại thiên mệnh, chỉ e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp cho Thục Hán.”
Lưu Bị im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, ông thở dài, gật đầu đồng tình. “Ta hiểu rồi, Gia Cát Lượng. Ngươi đã làm tất cả những gì có thể. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không còn can thiệp vào số mệnh nữa.”
Cuộc đối thoại chấm dứt, nhưng nỗi lo lắng vẫn còn nặng trĩu trong lòng cả hai. Gia Cát Lượng biết rằng, ông phải đưa ra quyết định cuối cùng – để trả mọi thứ trở lại như cũ. Ông không thể để số mệnh tiếp tục phản đòn và khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Vài ngày sau, Gia Cát Lượng quay lại “Cánh Cổng Định Mệnh”, nơi ông đã thay đổi số phận của Quan Vũ và Trương Phi. Lần này, ông đi một mình, không nói với ai về kế hoạch của mình. Ông biết rằng mình phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì đã xảy ra.
Trước cánh cổng đá lạnh lẽo, ông đứng lặng trong một lúc lâu, rồi đặt tay lên cánh cửa. “Ta đã cố gắng, nhưng ta hiểu rằng không ai có thể thay đổi tất cả. Thiên mệnh là thứ không thể vượt qua,” ông thì thầm.
Với quyết định kiên định, Gia Cát Lượng thực hiện nghi thức để đưa mọi thứ trở lại con đường cũ. Một lần nữa, luồng sáng kỳ lạ bao trùm lấy ông, và trong giây phút đó, ông cảm nhận được dòng chảy của số mệnh đang điều chỉnh lại. Hình ảnh của Quan Vũ và Trương Phi hiện lên trước mắt ông, nhưng lần này, họ không thoát khỏi cái chết đã định. Số phận của họ đã quay trở về với quỹ đạo ban đầu.
Khi luồng sáng tắt dần, Gia Cát Lượng đứng lặng trong bóng tối. Ông biết rằng mọi thứ đã được khôi phục. Quan Vũ và Trương Phi sẽ phải chịu số phận như trước, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Thục Hán sẽ trở lại với con đường vốn có.
Gia Cát Lượng thở dài, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy tiếc nuối. Ông đã hiểu ra rằng, dù có tài trí hơn người, ông không thể vượt qua thiên mệnh. Việc thay đổi số phận không chỉ gây ra hậu quả cho những người ông yêu mến, mà còn khiến cả vương quốc phải gánh chịu những hệ lụy.
Gia Cát Lượng quay lưng lại, rời khỏi “Cánh Cổng Định Mệnh”, quyết tâm sử dụng trí tuệ của mình để đối mặt với tương lai mà không can thiệp thêm vào số mệnh. Thời gian sẽ tiếp tục trôi, và ông, một quân sư đại tài, sẽ không còn mạo hiểm chống lại thiên đạo nữa.