Thế Giới Của Đế Chế La Mã - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Lila ngồi trong lều, cảm giác như thế giới bên ngoài đang chìm trong một cơn bão chiến tranh khốc liệt. Ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường mờ nhạt làm cho mọi thứ xung quanh trở nên u ám. Marcus đang trao đổi thông tin với các sĩ quan khác, thỉnh thoảng nhìn về phía cô với vẻ nghi ngờ.
Một sĩ quan trung niên, người có vẻ là chỉ huy, bước vào lều với vẻ mặt nghiêm nghị. “Marcus, chúng ta cần kiểm tra tuyến phòng thủ ở phía bắc. Đưa cô gái đó đến nơi an toàn và quay lại ngay.”
“Vâng, thưa chỉ huy,” Marcus đáp lại, rồi quay sang nhìn Lila. “Chúng tôi phải di chuyển ngay. Chúng ta không thể ở đây lâu.”
Lila đứng dậy, theo Marcus ra ngoài lều. Cảnh tượng bên ngoài vẫn đầy hỗn loạn: các binh sĩ đang làm việc khẩn trương, chiến lược được thảo luận, và tiếng gầm rú của cuộc chiến vang vọng khắp nơi. Marcus dẫn cô qua một con phố nhỏ, dọc theo các bức tường đá của thành phố.
“Bạn có thể nói cho tôi biết thêm về bản thân không?” Marcus hỏi, cố gắng duy trì một cuộc trò chuyện để làm giảm bớt căng thẳng.
“À, tôi là Lila,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi học lịch sử ở thế kỷ XXI. Thật khó để giải thích, nhưng tôi đã bị kéo vào đây qua một cơn bão điện từ. Tôi biết rất ít về thời gian này ngoài những gì tôi đã đọc trong sách.”
Marcus nhướng mày. “Thế kỷ XXI? Bạn đang đùa sao? Thời điểm của bạn cách xa chúng tôi hàng thế kỷ. Nhưng nếu bạn là người có kiến thức lịch sử, có thể bạn sẽ giúp ích cho chúng tôi trong tình huống hiện tại.”
“Giúp ích? Tôi không biết tôi có thể làm gì trong một cuộc chiến như thế này,” Lila trả lời, lo lắng.
Marcus ngừng lại và chỉ vào một căn nhà nhỏ nằm khuất dưới những tòa nhà cao hơn. “Chúng ta sẽ ẩn náu trong đó tạm thời. Nơi đây có thể an toàn hơn một chút.”
Khi họ bước vào căn nhà, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy nếp nhăn đang ngồi bên lò sưởi. Bà nhìn Marcus với ánh mắt lo lắng. “Thế nào rồi, Marcus? Tình hình ngoài kia có tệ hơn không?”
“Vẫn chưa phải lúc để nói chuyện. Đây là Lila, một người bị lạc vào giữa cuộc chiến,” Marcus giải thích. “Bà có thể giữ cô ấy an toàn trong khi tôi đi kiểm tra tình hình bên ngoài không?”
Người phụ nữ gật đầu. “Tôi sẽ làm hết sức mình. Cô gái, hãy ngồi xuống và đừng lo lắng quá. Marcus sẽ trở lại sớm thôi.”
Lila ngồi xuống một chiếc ghế gần lò sưởi, cảm thấy sự ấm áp dễ chịu trong lúc căng thẳng. Bà lão chuẩn bị một ít thực phẩm đơn giản và đưa cho Lila. “Ăn chút gì đi, điều đó sẽ giúp bạn bình tĩnh hơn.”
Lila nhận lấy thức ăn và ăn một cách chậm rãi. Bà lão ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu trò chuyện với cô. “Marcus là một chàng trai tốt. Cậu ấy luôn nghĩ đến người khác, đặc biệt là trong thời điểm khó khăn như thế này.”
“Ông ấy đã giúp tôi rất nhiều,” Lila thừa nhận. “Tôi cảm thấy mình đang bị lạc lối trong một thế giới mà tôi không hiểu.”
Người phụ nữ mỉm cười. “Thế giới này có thể rất tàn nhẫn, nhưng cũng có những khoảnh khắc tốt đẹp và những người tốt bụng. Cô sẽ tìm thấy con đường của mình.”
Lila cảm thấy nhẹ nhõm khi có ai đó an ủi mình. “Cảm ơn bà. Tôi hy vọng mình có thể tìm cách để giúp đỡ.”
Một tiếng gõ cửa vang lên, Marcus trở lại với một vẻ mặt nghiêm trọng. “Chúng ta phải di chuyển ngay. Có tin tức rằng nhóm nổi loạn đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn vào phía bắc.”
“Chúng tôi sẽ đi ngay lập tức,” người phụ nữ nói. “Cô gái, hãy theo Marcus và làm theo chỉ dẫn của cậu ấy.”
Lila đứng dậy, cảm thấy mình sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sắp tới. Marcus dẫn đường, và khi họ ra khỏi căn nhà, Lila cảm thấy một cảm giác quyết tâm mới. Cô biết rằng mình phải tìm cách sống sót và có thể là giúp đỡ trong cuộc chiến này, dù cho cô chưa hoàn toàn hiểu hết về thế giới mới mà mình đang ở.
Marcus dẫn Lila đến một khu vực phía bắc của thành phố, nơi các binh sĩ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến sắp tới. “Chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc tấn công. Cô có thể ở đây và chờ đợi, hoặc nếu cảm thấy đủ tự tin, có thể giúp chúng tôi trong cuộc chiến.”
Lila nhìn xung quanh, cảm nhận được không khí căng thẳng. Cô quyết định, bất kể rủi ro thế nào, cô sẽ ở lại và cố gắng góp phần vào việc bảo vệ thành phố.
“Được rồi, Marcus. Tôi sẽ ở lại và làm những gì tôi có thể,” Lila nói quyết tâm.
Marcus gật đầu và bắt đầu chỉ huy các binh sĩ, trong khi Lila chuẩn bị cho những gì sắp tới. Cô cảm thấy như mình đã bước vào một cuộc hành trình không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ là lúc để chứng tỏ bản thân và tìm ra con đường của mình trong thế giới hỗn loạn này.