Thế Giới Không Ánh Sáng - Chương 2
Chương 2: Những Người Khác
Lối đi dẫn sâu vào bóng tối, nơi ánh sáng chưa bao giờ chạm tới. Kael và Elyra dẫn đầu nhóm thợ săn, lòng đầy hồi hộp và lo lắng. Âm thanh của đôi chân họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một bản nhạc buồn không lời. Họ không biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước, nhưng cả nhóm đều cảm nhận được rằng họ đang bước vào một hành trình không thể quay lại.
Khi họ đi sâu hơn, không khí trở nên lạnh hơn, ẩm ướt và ngột ngạt. Những tiếng thở dốc và tiếng thì thầm từ những thành viên khác trong nhóm vang lên, cùng với sự căng thẳng của họ.
“Chúng ta có chắc rằng đây là lối đi đúng không?” một thợ săn lớn tuổi tên là Arlen hỏi, giọng có phần lo lắng.
“Tôi cảm thấy rằng chúng ta đang đi đúng hướng,” Kael trả lời, sự kiên định trong giọng nói của anh không thể giấu được sự hồi hộp trong lòng.
Cuối cùng, sau nhiều phút đi bộ, họ đến một không gian rộng lớn. Ánh sáng kỳ lạ từ những viên đá phát ra, tạo ra những tia sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. “Nhìn kìa!” Elyra kêu lên, chỉ vào những viên đá đang phát sáng.
“Đó là… ánh sáng!” một thành viên khác trong nhóm, Lys, thốt lên, mắt anh mở to vì ngạc nhiên.
Kael tiến lại gần những viên đá, sự tò mò tràn đầy trong lòng. “Chúng ta có thể dùng chúng để chiếu sáng Nox!” anh nói, lòng phấn khởi.
Nhưng trong khi cả nhóm đang say mê trước vẻ đẹp của những viên đá, một tiếng động vang lên từ phía sau. Một bóng hình lớn xuất hiện, và đó chính là sinh vật mà họ đã gặp trước đó. Nó tiến vào không gian rộng lớn, đôi mắt sáng rực vẫn theo dõi từng cử động của nhóm.
“Chúng ta cần phải cẩn thận!” Arlen cảnh báo, nhấn mạnh vào những gì họ đã trải qua. “Nó có thể đang bảo vệ những viên đá này.”
“Đúng, nhưng có thể nó không phải là kẻ thù,” Kael phản đối. “Có thể nó chỉ muốn bảo vệ điều quý giá này.”
Sinh vật tiến gần hơn, và Kael cảm thấy một sức hút mạnh mẽ từ nó. Anh quyết định tiến lên, cẩn thận không gây ra bất kỳ tiếng động nào. “Chúng tôi không đến đây để làm hại bạn. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu,” Kael nói với giọng điềm tĩnh.
Bất ngờ, sinh vật dừng lại và gầm nhẹ, như thể đang xem xét ý định của Kael. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm không gian, và Kael cảm thấy từng giây trôi qua như một thế kỷ.
“Chúng ta nên rút lui!” Elyra thì thầm, nhưng Kael lắc đầu.
“Chờ đã, hãy cho nó một cơ hội,” Kael khẩn cầu. “Có thể nó có thể giúp chúng ta.”
Sinh vật cuối cùng cũng lùi lại một bước, đôi mắt sáng vẫn nhìn chằm chằm vào Kael. Hơi thở của nó phả ra như làn khói, tỏa ra mùi đất ẩm ướt và cỏ dại. Kael có cảm giác rằng sinh vật đang muốn giao tiếp, và anh quyết định tiếp cận nó một cách chậm rãi.
“Chúng tôi đến đây với những ý định tốt. Chúng tôi không muốn làm hại bạn hay nơi này,” Kael tiếp tục. “Chúng tôi đang tìm kiếm ánh sáng. Bạn có thể giúp chúng tôi không?”
Sinh vật đứng yên trong vài giây, rồi cúi đầu xuống, như thể đang cân nhắc lời nói của Kael. Cuối cùng, nó quay người và bắt đầu dẫn nhóm đi sâu hơn vào hang động.
“Đi theo nó!” Kael hô to, và cả nhóm nhanh chóng theo sát. Họ đi qua những khu vực sáng lấp lánh, nơi những viên đá phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến mọi thứ xung quanh trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Sau một khoảng thời gian, họ dừng lại ở một bức tường đá lớn. Sinh vật dừng lại, và một cách kỳ diệu, nó dùng chân cào vào bức tường, để lộ ra một lối đi bí mật. Ánh sáng từ những viên đá bên trong dường như trở nên mạnh mẽ hơn, phản chiếu những hình ảnh kỳ diệu trên các bức tường.
“Hãy cẩn thận, chúng ta không biết điều gì đang ở bên trong,” Arlen cảnh báo.
“Đúng, nhưng chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này,” Kael nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm.
Họ bước vào lối đi mới, và càng đi sâu vào, ánh sáng càng rực rỡ hơn. Cuối cùng, họ đến một không gian rộng lớn, nơi có những viên đá lớn đang phát ra ánh sáng mạnh mẽ như mặt trời. Kael không thể tin vào mắt mình.
“Đây… đây là ánh sáng!” Kael thì thầm, không thể kiềm chế được cảm xúc.
Nhóm thợ săn đều đứng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nơi này. Họ chưa bao giờ thấy ánh sáng nào mạnh mẽ đến như vậy. “Chúng ta đã tìm thấy điều kỳ diệu!” Lys nói, ánh mắt anh ngập tràn hạnh phúc.
Sinh vật khổng lồ đứng bên cạnh, đôi mắt của nó sáng rực, như thể nó đang tự hào về những gì mà nó đã bảo vệ. Kael tiến lại gần, “Cảm ơn bạn đã dẫn chúng tôi đến đây. Đây chính là điều mà chúng tôi đã tìm kiếm.”
Sinh vật nhẹ nhàng cúi đầu, và Kael cảm nhận được sự chấp nhận từ nó. Cả nhóm đều cảm thấy một sự kết nối kỳ diệu với sinh vật, như thể họ đã trở thành một phần của nhau trong cuộc hành trình này.
“Chúng ta cần phải đưa ánh sáng này về Nox!” Elyra kêu lên. “Đây có thể là cơ hội để cứu lấy thành phố!”
“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể mang nó về?” Arlen hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn vào những viên đá.
Kael suy nghĩ một lát. “Có lẽ chúng ta có thể phá vỡ một số viên đá và mang theo một phần nhỏ. Chúng ta sẽ phải làm điều đó cẩn thận.”
“Đúng, chúng ta cần sự giúp đỡ của sinh vật này,” Elyra đồng ý. “Nó biết cách giao tiếp với những viên đá. Có thể nó sẽ hướng dẫn chúng ta.”
Kael gật đầu, và sinh vật khổng lồ lại cúi đầu, như thể đang sẵn lòng hỗ trợ. Kael cảm thấy một làn sóng nhiệt huyết dâng trào trong lòng. Họ đã tìm thấy ánh sáng, nhưng giờ đây, họ cần phải mang nó về và chia sẻ với thế giới bên ngoài.
“Cùng nhau, chúng ta sẽ làm điều này,” Kael nói, nhìn vào mắt từng người trong nhóm, và cả sinh vật bên cạnh. “Chúng ta sẽ không chỉ sống trong bóng tối nữa. Chúng ta sẽ mang ánh sáng đến cho mọi người.”