Thế Giới Không Có Động Vật - Chương 1
Chương 1: Bước nhảy vô thời gian
Minh đứng trong phòng thí nghiệm, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Anh và nhóm của mình đang tiến hành một thí nghiệm quan trọng về tác động của biến đổi khí hậu đối với các loài động vật. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh khi anh điều chỉnh các thông số cuối cùng.
“Được rồi, Minh. Mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng ta bắt đầu thôi,” Hùng, đồng nghiệp thân thiết của Minh, nói.
Minh gật đầu, hít một hơi thật sâu và nhấn nút khởi động. Cỗ máy thời gian bắt đầu rung lên, phát ra những tia sáng xanh lấp lánh. Minh cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể anh đang bị hút vào một lỗ đen vô tận. Mắt anh tối sầm lại.
Khi Minh tỉnh dậy, anh cảm thấy cơ thể mình nặng nề và đau nhức. Mắt anh mờ đi trong giây lát trước khi bắt đầu quen với ánh sáng xung quanh. Anh ngồi dậy, nhìn xung quanh và kinh ngạc. Đây không phải là phòng thí nghiệm của anh nữa. Xung quanh anh là những tòa nhà cao chọc trời, với kiến trúc hiện đại không thể tưởng tượng nổi.
“Có ai không?” Minh kêu lên, giọng anh vang vọng trong không gian trống vắng.
Đột nhiên, một cô gái trẻ mặc trang phục kỳ lạ xuất hiện. Cô có mái tóc màu xanh nhạt và đôi mắt sắc sảo.
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Cô gái hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi là Minh. Tôi không biết sao mình lại ở đây. Đây là đâu? Và cô là ai?” Minh đáp, cố gắng đứng dậy.
“Tôi là Ly. Đây là năm 2154, và anh đang ở thành phố New Gaia. Nhưng làm sao anh lại đến được đây?” Ly hỏi, cẩn trọng tiến lại gần Minh.
Minh kinh ngạc. “2154? Không thể nào… Tôi đang ở năm 2024, trong một phòng thí nghiệm… Có thể là cỗ máy thời gian đã đưa tôi đến đây.”
“Cỗ máy thời gian? Anh nói nghiêm túc chứ?” Ly hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.
Minh gật đầu, vẫn còn choáng váng vì cú sốc. “Đúng vậy. Tôi không biết nó hoạt động thế nào, nhưng rõ ràng tôi đã bị đưa đến đây.”
Ly nhìn Minh một lúc, rồi nở nụ cười. “Có vẻ như chúng ta có nhiều điều cần nói chuyện. Đến đây, tôi sẽ đưa anh đến chỗ an toàn.”
Minh theo chân Ly, cảm thấy một sự kỳ lạ và hứng thú lẫn lộn. Họ đi qua những con đường sạch sẽ, không có bóng dáng của một chiếc xe nào, chỉ có những phương tiện bay qua lại trên bầu trời. Nhưng điều làm Minh ngạc nhiên nhất là sự vắng bóng của động vật. Không có tiếng chim hót, không có chó mèo chạy quanh. Mọi thứ đều im ắng một cách lạ thường.
“Ly, tại sao không có động vật ở đây?” Minh hỏi khi họ dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Ly quay lại, ánh mắt buồn bã. “Động vật đã tuyệt chủng từ lâu. Chúng tôi đã phải dựa vào công nghệ để tồn tại. Nhưng có lẽ anh có thể giúp chúng tôi thay đổi điều đó.”
Minh đứng lặng, cảm giác mất mát và trách nhiệm tràn ngập trong lòng. Anh biết rằng mình đã bước vào một thế giới mới, nơi mà nhiệm vụ của anh không chỉ là nghiên cứu, mà còn là cứu lấy những gì còn sót lại của tự nhiên.