Thế Giới Sau Tận Thế - Chương 3
Chương 3: Gặp gỡ những người sống sót
Alex cùng nhóm kỹ thuật bắt đầu làm việc chăm chỉ để khôi phục lại nhà máy năng lượng mặt trời. Mỗi người đều có một nhiệm vụ cụ thể, từ sửa chữa các tấm pin năng lượng đến lắp đặt các hệ thống dây dẫn mới. Alex cảm nhận được sự đoàn kết và nỗ lực không ngừng của mọi người.
Một buổi sáng, khi Alex đang kiểm tra các mạch điện, anh nghe thấy tiếng gọi.
Sarah: “Alex, có một người muốn gặp cậu.”
Alex ngẩng lên và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, đôi mắt sáng ngời đầy kiên định. Sarah giới thiệu cô ta.
Sarah: “Đây là Mia, cô ấy là trưởng nhóm y tế của chúng tôi. Mia, đây là Alex, người mới đến từ quá khứ mà tôi đã kể.”
Mia mỉm cười và chìa tay ra.
Mia: “Chào Alex, rất vui được gặp cậu. Sarah đã kể rất nhiều về cậu.”
Alex: “Chào Mia, tôi cũng rất vui được gặp cô. Cô đang cần gì sao?”
Mia: “Tôi muốn cậu giúp đỡ trong việc phát triển hệ thống nước sạch. Nước là yếu tố sống còn, và chúng tôi đang gặp khó khăn trong việc lọc nước để đảm bảo an toàn cho mọi người.”
Alex gật đầu, cảm thấy nhiệm vụ này quan trọng hơn bao giờ hết. Anh đi cùng Mia đến khu vực lọc nước, nơi các thiết bị cũ kỹ đang hoạt động chậm chạp. Mia giải thích về các vấn đề họ đang gặp phải và Alex bắt đầu lên kế hoạch cải tiến hệ thống.
Trong những ngày tiếp theo, Alex và Mia làm việc cùng nhau. Họ không chỉ cải tiến hệ thống lọc nước mà còn bắt đầu phát triển một hệ thống tự động hóa giúp tiết kiệm năng lượng và tăng hiệu suất. Trong quá trình làm việc, họ dần trở nên thân thiết hơn.
Mia: “Alex, cậu có nhớ gia đình mình không? Cuộc sống trước đây của cậu?”
Alex: “Đúng, tôi nhớ họ rất nhiều. Tôi không biết họ sẽ ra sao khi không có tôi. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng mình có một nhiệm vụ ở đây, một cơ hội để giúp đỡ mọi người.”
Mia nhìn Alex với ánh mắt thấu hiểu.
Mia: “Cậu rất can đảm. Chúng tôi rất cần những người như cậu. Cuộc sống sau tận thế không dễ dàng, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Một buổi tối, khi Alex và Mia đang nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả, họ nghe thấy tiếng ồn lớn từ bên ngoài. Cả hai chạy ra và thấy một nhóm người lạ mặt tiến vào trại, mang theo vũ khí. Sarah cùng những người khác nhanh chóng đứng lên đối diện với họ.
Sarah: “Các người là ai? Muốn gì ở đây?”
Một người đàn ông cao lớn bước lên, mắt hắn ánh lên vẻ hung dữ.
Người đàn ông: “Tôi là Raoul. Chúng tôi cần thức ăn và nước uống. Nếu các người không đưa cho chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy bằng vũ lực.”
Sarah không hề nao núng, nhưng Alex có thể thấy sự lo lắng trong ánh mắt cô.
Sarah: “Chúng tôi cũng đang cố gắng sống sót. Nếu các người muốn hợp tác, chúng tôi có thể chia sẻ tài nguyên và cùng nhau làm việc.”
Raoul cười lớn, vẻ khinh miệt hiện rõ trên gương mặt hắn.
Raoul: “Hợp tác? Ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót. Các người hoặc đưa cho chúng tôi tài nguyên, hoặc chết.”
Tình hình căng thẳng, Alex và Mia chuẩn bị sẵn sàng để đối phó. Nhưng trước khi bạo lực bùng nổ, Alex bước lên và nói.
Alex: “Raoul, tôi hiểu hoàn cảnh của các anh. Nhưng chúng ta không cần phải đối đầu nhau. Nếu các anh đồng ý hợp tác, chúng ta có thể tìm ra cách để cùng sống sót. Chúng tôi đang khôi phục nhà máy năng lượng và cải tiến hệ thống nước. Nếu các anh giúp đỡ, chúng ta sẽ có đủ tài nguyên cho tất cả.”
Raoul nhìn Alex một lúc, vẻ nghi ngờ trên gương mặt hắn.
Raoul: “Cậu nghĩ chúng ta có thể tin tưởng các người sao?”
Alex: “Đúng, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài hợp tác. Chiến tranh chỉ làm tất cả chúng ta yếu đi.”
Raoul suy nghĩ một lúc lâu trước khi gật đầu.
Raoul: “Được, chúng ta sẽ thử hợp tác. Nhưng nếu các người lừa dối chúng tôi, đừng trách chúng tôi tàn nhẫn.”
Tình hình lắng dịu, nhưng Alex biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài để xây dựng lại lòng tin và hợp tác. Dù khó khăn, anh tin rằng với sự quyết tâm và lòng kiên nhẫn, họ có thể vượt qua mọi thử thách.