Thí Nghiệm Tuyệt Vọng - Chương 2
Chương 2: Những Bước Đi Sai Lầm
Những ngày trôi qua nhanh chóng, và nhóm đã làm việc không ngừng nghỉ. Họ thử nghiệm hàng loạt công thức mới, hy vọng tìm ra giải pháp cho giấc mơ vắc-xin. Cuối cùng, sau nhiều đêm thức trắng, họ đã đạt được một công thức mà họ tin tưởng.
Minh: “Chúng ta đã có một công thức mới! Hãy chuẩn bị cho lần thử nghiệm này. Tôi cảm thấy đây chính là cơ hội của chúng ta!”
Thảo: “Nhưng chúng ta đã không kiểm tra tất cả các yếu tố. Liệu có nên thử nghiệm ngay trên động vật không?”
Hùng: “Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu với một nhóm nhỏ trước, để theo dõi phản ứng an toàn hơn.”
Minh: “Đúng, chúng ta sẽ bắt đầu với năm con chuột. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ tiếp tục.”
Nhóm bắt đầu tiêm vắc-xin cho các con chuột. Mỗi người đều hồi hộp theo dõi từng phản ứng nhỏ nhất. Sau một vài giờ, mọi thứ có vẻ ổn.
Thảo: “Có vẻ như không có triệu chứng gì. Có thể chúng ta đã thành công!”
Hùng: “Nhưng chúng ta cần theo dõi lâu hơn. Đừng quá sớm vui mừng.”
Tối hôm đó, khi nhóm tiếp tục theo dõi, họ nhận thấy một số con chuột bắt đầu có triệu chứng lạ. Cơ thể chúng sưng tấy, và chúng có hành vi bất thường.
Minh: “Thế này là không bình thường. Chúng ta cần kiểm tra ngay lập tức!”
Thảo: “Có thể chúng ta đã làm sai ở một bước nào đó trong quá trình pha chế. Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân.”
Hùng: “Nhưng nếu chúng ta dừng lại bây giờ, mọi công sức của chúng ta sẽ thành vô nghĩa!”
Thảo: “Minh, chúng ta không thể phớt lờ những dấu hiệu này. An toàn phải được đặt lên hàng đầu.”
Minh: “Tôi hiểu, nhưng chúng ta cần thông tin từ các con vật này. Có thể đây là phản ứng mà chúng ta cần để cải thiện công thức.”
Nhóm quyết định theo dõi các con chuột thêm một ngày nữa. Tuy nhiên, tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng khi một con chuột bắt đầu co giật và chết.
Thảo: “Đủ rồi! Chúng ta phải dừng lại! Không thể tiếp tục thử nghiệm với tình trạng này!”
Minh: “Chúng ta không thể từ bỏ. Tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên về tình hình.”
Hùng: “Đó có thể là quyết định sai lầm. Chúng ta có thể sẽ phải chịu trách nhiệm về những gì xảy ra.”
Minh: “Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.”
Nhưng bên trong, Minh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Họ đã vượt qua ranh giới an toàn, và sự tự tin của anh dần chuyển thành sự hoài nghi. Liệu quyết định tiếp tục thí nghiệm có phải là một sai lầm không thể sửa chữa?