Thiên Tài Trong Bóng Tối - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Giữa không khí căng thẳng của cuộc chiến, Kyo và Mia cố gắng bảo vệ phát minh của mình khỏi sự tấn công của những kẻ từ B-Tech. Một cuộc hỗn loạn diễn ra, những tiếng động ầm ĩ vang lên khắp xưởng, tiếng va chạm của cơ thể và những vật dụng tạo nên một bầu không khí hỗn loạn.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ!” Mia kêu lên, đôi mắt đầy lo lắng.
“Không! Tôi không thể để họ lấy được thiết bị này!” Kyo đáp, giọng quyết liệt.
Một tên cướp lao về phía Kyo, nhưng anh nhanh chóng né tránh và phản công bằng một cú đấm mạnh mẽ. Hắn ngã xuống sàn nhà, nhưng không còn thời gian để nghỉ ngơi. “Mia, tìm cách gọi cảnh sát đi!” Kyo ra lệnh, mắt vẫn không rời khỏi những kẻ tấn công.
“Được rồi!” Mia gật đầu và vội vàng chạy về phía điện thoại. Cô không ngừng nghĩ đến những rủi ro mà họ đang đối mặt. Trong khi Kyo tiếp tục chiến đấu với những kẻ tấn công, cô nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là về công nghệ mà còn về sự sống còn của cả hai người.
“Cảnh sát sẽ đến trong vài phút nữa!” Mia hét lên khi quay lại với Kyo, nhưng ánh mắt cô đã bị những tên cướp dọa nạt.
“Chúng ta không có nhiều thời gian,” Kyo nói, thở hổn hển. “Chúng ta cần phải làm gì đó trước khi họ phá hủy mọi thứ.”
“Hãy sử dụng hệ thống an ninh mà anh đã phát triển!” Mia gợi ý. “Nó có thể giúp chúng ta chặn họ lại!”
Kyo gật đầu, quyết tâm hiện rõ trên gương mặt. “Đúng! Chúng ta phải sử dụng nó ngay bây giờ!”
Họ nhanh chóng đến góc xưởng nơi đặt hệ thống an ninh. Kyo gõ một vài phím trên bàn phím, và màn hình lập tức sáng lên. “Hệ thống sẽ tự động khóa tất cả các lối vào và phát tín hiệu cảnh báo. Chúng ta chỉ cần chờ cảnh sát đến.”
“Mau lên!” Mia thúc giục, vừa lo lắng vừa hy vọng. “Họ đang đến gần!”
Kyo làm việc hết sức nhanh chóng, những dòng mã chạy qua trên màn hình. “Được rồi, chỉ cần vài giây nữa…” anh thì thầm, cảm giác hồi hộp như dâng lên trong lòng.
Một tiếng “bíp” vang lên, và hệ thống an ninh tự động kích hoạt. Các cửa sắt bắt đầu đóng lại, tạo thành một hàng rào bảo vệ. Những tên cướp đang tiến vào lập tức bị chặn lại, chúng gầm lên đầy tức giận.
“Không thể tin được! Bọn này có hệ thống an ninh!” Một tên hét lên, tức tối. “Chúng ta phải phá vỡ nó!”
Kyo và Mia đứng dựa vào một bức tường, thở hổn hển nhưng tràn đầy hy vọng. “Cảnh sát sẽ đến ngay thôi,” Mia nói, lòng đầy phấn khích.
Nhưng sự phấn khích đó không kéo dài lâu. Những tên cướp bắt đầu sử dụng các công cụ để phá hoại hệ thống. Kyo cảm thấy nỗi lo dâng lên. “Mia, chúng ta không thể ngồi đây chờ đợi. Chúng ta phải ra ngoài và ngăn cản họ!”
“Nhưng làm thế nào? Nếu chúng ta ra ngoài, chúng sẽ tấn công!” Mia lo lắng.
“Chúng ta có thể tạo ra một sự phân tâm,” Kyo đề xuất. “Tôi sẽ tạo ra một tiếng nổ nhỏ để thu hút sự chú ý của họ. Cô chỉ cần tìm cách mở cửa an toàn.”
Mia gật đầu, cô nhìn vào Kyo với ánh mắt quyết tâm. “Được! Hãy làm điều đó!”
Kyo tìm một bộ thiết bị nhỏ chứa chất nổ không gây hại, nhưng đủ mạnh để tạo ra một tiếng ồn lớn. “Sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
“Mình đã sẵn sàng!” Mia đáp.
Kyo đặt thiết bị ở một góc xưởng và kích hoạt nó. Một tiếng “bùm” lớn vang lên, làm cho mọi người trong xưởng đều giật mình. Những tên cướp lập tức quay lại, hướng sự chú ý về phía tiếng nổ.
“Đi! Ngay bây giờ!” Kyo quát, nắm tay Mia kéo cô chạy về phía cửa an toàn.
Cửa mở ra, và họ lao ra ngoài, cảm nhận được không khí tự do. Nhưng họ không ngờ rằng những tên cướp đã nhanh chóng nhận ra điều đó và đuổi theo họ.
“Chạy nhanh lên!” Kyo hét, họ chạy băng qua những con phố tối tăm, lòng đầy sợ hãi và hồi hộp.
“Cảnh sát đã đến chưa?” Mia hỏi, thở hổn hển.
“Chưa! Nhưng chúng ta không thể dừng lại,” Kyo nói, nhấn mạnh thêm tốc độ.
Khi họ băng qua một ngã tư, Kyo nhìn thấy ánh đèn cảnh sát ở phía xa. “Chúng ta gần đến nơi rồi!” anh hô lên.
Nhưng những tên cướp vẫn bám sát, không bỏ cuộc. Một trong số chúng thét lên: “Đừng để chúng thoát!”
Kyo và Mia chạy hết tốc lực, và chỉ còn vài mét nữa là đến nơi an toàn. Nhưng một tên cướp đã đuổi kịp và nắm lấy tay Kyo, kéo anh lại.
“Không!” Mia kêu lên, nhưng Kyo đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Buông ra!” Kyo hét lên, sử dụng sức mạnh của mình để thoát khỏi cái nắm. Anh nhanh chóng quay lại, và với một cú đá mạnh, anh làm tên cướp ngã ra đất.
“Mau lên, Mia!” Kyo kêu gọi, họ tiếp tục chạy về phía ánh đèn của cảnh sát.
Cuối cùng, họ đến nơi, và Kyo vẫy tay ra hiệu. “Ở đây! Chúng tôi cần giúp đỡ!”
Cảnh sát lập tức lao đến, và những tên cướp nhận ra rằng đã đến lúc phải rút lui. Họ quay đầu chạy trốn khi thấy sự xuất hiện của lực lượng cảnh sát.
“Cảm ơn Chúa, chúng ta đã thoát!” Mia thở phào nhẹ nhõm.
Kyo quay lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi các tên cướp đang chạy. “Chúng ta đã thành công, nhưng cuộc chiến này chưa kết thúc.”
Mia nhìn Kyo, nhận ra ánh mắt quyết tâm trong anh. “Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả, đúng không?”
“Đúng,” Kyo đáp, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để ai lấy đi những gì thuộc về mình.”
Bây giờ, họ đã bước vào một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm, và mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Kyo cảm thấy sự ấm áp của tình bạn từ Mia, và điều đó đã giúp anh dũng cảm hơn bao giờ hết. Họ đã chiến thắng một trận đấu, nhưng cuộc chiến lớn hơn vẫn đang chờ họ ở phía trước.