Thiên Thần Sa Ngã - Chương 2
Chương 2: Thế Giới Mới
Ánh sáng rực rỡ của Trái Đất dần ngả màu vàng vào buổi hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh đẹp mê hồn mà Lucian chưa bao giờ thấy trong thiên giới. Hơi thở của cuộc sống phàm nhân bao quanh anh như một bản nhạc hòa quyện. Nhưng điều này lại khiến tâm trí anh nặng trĩu, vì trong sâu thẳm, anh vẫn cảm thấy như một kẻ ngoại lai giữa những người bình thường.
“Chào mừng đến với thế giới của chúng ta!” Mira nói với một nụ cười tươi rói, kéo Lucian ra khỏi những suy tư của mình. “Hãy đi khám phá một chút đi!”
Họ bước xuống con phố nhộn nhịp, nơi mà những người bán hàng rong chào mời thực phẩm thơm ngon, tiếng cười nói vang vọng trong không gian. Lucian bị cuốn hút bởi những món ăn mà trước đây anh chỉ được biết qua những câu chuyện từ các thiên thần khác.
“Mira, đó là cái gì?” Anh chỉ vào một quầy hàng bán những chiếc bánh nhỏ, vàng rực và mùi thơm ngào ngạt.
“Đó là bánh churros! Hãy thử đi, nó rất ngon!” Mira nói và kéo anh đến gần quầy hàng.
Lucian không thể cưỡng lại mùi thơm quyến rũ. Khi cắn vào chiếc bánh, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong miệng anh. “Thật tuyệt!” anh thốt lên, bất ngờ trước sự đa dạng của hương vị mà phàm nhân có thể tận hưởng.
“Cảm giác tốt chứ?” Mira hỏi với ánh mắt đầy thích thú. “Còn nhiều món ngon khác nữa, chúng ta sẽ thử hết trong tuần này!”
Họ đi dạo qua các khu chợ, ghé vào các cửa hàng và nói chuyện với những người xung quanh. Lucian cảm nhận được sự ấm áp từ những cuộc trò chuyện giản dị, từ những câu hỏi thăm hỏi đến những lời chúc tốt đẹp. Cảm giác này, dù xa lạ, lại khiến anh cảm thấy được chào đón.
“Mira, cuộc sống của các bạn thật đa dạng và phong phú,” Lucian nói khi họ dừng lại bên một bức tranh tường lớn mô tả các hoạt động hàng ngày của con người. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc sống như vậy lại thú vị đến thế.”
“Đó là một phần của cuộc sống!” Mira đáp lại, đôi mắt cô ánh lên sự lạc quan. “Dù có khó khăn, nhưng chúng ta luôn tìm cách để tận hưởng từng khoảnh khắc.”
Khi hoàng hôn dần tắt, Lucian và Mira quyết định dừng chân tại một quán cà phê nhỏ ven đường. Họ ngồi bên ngoài, nhìn mọi người đi qua, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ bên trong. Lucian cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết.
“Bạn có nghĩ rằng cuộc sống con người luôn đẹp như thế này không?” Mira hỏi, tay cầm cốc cà phê nóng.
Lucian suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Có lẽ không phải lúc nào cũng như vậy. Nhưng những khoảnh khắc này khiến tôi thấy giá trị của nó.” Anh dừng lại một chút, giọng nói trở nên trầm lắng. “Nhưng tôi vẫn không thể quên về thiên giới.”
Mira nhìn anh với ánh mắt hiểu biết. “Tôi biết điều đó không dễ dàng. Nhưng bạn có thể tạo ra một cuộc sống mới ở đây. Không có ai ngăn cản bạn cả.”
Lucian gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn vương vấn về ánh sáng của thiên giới, nơi mà mọi thứ đều hoàn hảo. Anh không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Trong lúc đang suy nghĩ, một nhóm thanh niên đi ngang qua quán cà phê, họ cười nói vui vẻ. Một trong số họ, một chàng trai tóc đen, bước đến gần.
“Chào! Các bạn đang làm gì vậy?” anh ta hỏi, ánh mắt sáng rực.
“Mình là Mira, còn đây là Lucian,” Mira giới thiệu.
“Lucian? Nghe có vẻ thú vị!” Chàng trai cười lớn. “Tôi là Ethan. Bạn có muốn tham gia cùng chúng tôi không? Chúng tôi đang chuẩn bị cho một buổi tiệc nhỏ tại nhà.”
Lucian ngập ngừng. Anh chưa bao giờ tham gia vào những bữa tiệc như vậy. Nhưng ánh mắt của Mira đầy mong chờ khiến anh cảm thấy không thể từ chối.
“Chắc chắn rồi,” Lucian trả lời, mặc dù trong lòng vẫn dấy lên sự lo lắng.
Khi họ đến bữa tiệc, Lucian bị choáng ngợp bởi không khí vui vẻ và tiếng nhạc sống động. Mọi người nhảy múa, cười đùa, và chia sẻ những câu chuyện hài hước. Mira kéo Lucian vào giữa đám đông, và ngay lập tức, anh cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng trong một thế giới mà anh chưa bao giờ thuộc về.
“Thế nào, Lucian? Hãy thử nhảy đi!” Mira hét lên qua tiếng nhạc.
“Nhảy? Tôi không biết cách!” Lucian lúng túng đáp, nhưng không thể cưỡng lại được sự háo hức trong ánh mắt của cô.
“Không sao! Chỉ cần đi theo nhạc thôi!” Mira cười, kéo anh vào vòng tay của những người bạn mới.
Lucian cố gắng bắt nhịp, mặc dù đôi chân của anh cảm thấy nặng nề. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Mira, một cảm giác tự do bất ngờ xộc đến trong lòng anh. Anh quên đi sự kiêu ngạo, quên đi nguồn gốc của mình, và chỉ đơn giản là hòa mình vào niềm vui.
Nhưng giữa đám đông, Lucian bắt đầu nhận thấy một điều lạ. Một số người trong nhóm kia đang nhìn anh một cách kỳ lạ. Có vẻ như họ cảm nhận được điều gì đó khác biệt từ anh.
“Chào anh, Lucian!” Một cô gái tóc đỏ, có vẻ là bạn của Ethan, tiến lại gần. “Mới tới đây phải không? Nhìn anh có vẻ lạ lẫm quá!”
Lucian cảm thấy bối rối. “Đúng vậy, tôi chỉ mới chuyển đến đây.”
“Hy vọng rằng anh sẽ thích cuộc sống ở đây. Chúng tôi đều rất thân thiện!” Cô ấy nói, nhưng ánh mắt cô chứa đựng một sự nghi ngờ.
Khi bữa tiệc tiếp tục diễn ra, Lucian cố gắng giữ bình tĩnh. Anh biết rằng mình không thể để bất kỳ ai phát hiện ra nguồn gốc thiên thần của mình. Anh muốn sống như một con người, nhưng điều đó dường như khó khăn hơn những gì anh tưởng tượng.
“Mira, có lẽ tôi nên về nhà,” Lucian nói khi thấy mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Về sao? Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi mà!” Mira kêu lên.
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Tôi cảm thấy… không thoải mái,” Lucian thành thật nói.
“Được rồi,” Mira gật đầu, mặc dù vẻ mặt cô có chút thất vọng. “Nhưng hãy nhớ rằng, tôi luôn ở đây nếu bạn cần.”
Khi Lucian rời khỏi bữa tiệc, lòng anh nặng trĩu. Anh đã mong chờ một cuộc sống mới, nhưng giờ đây, sự cô đơn lại tìm đến. Liệu có bao giờ anh có thể thực sự trở thành một phần của thế giới này? Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nhưng anh biết rằng hành trình của mình chỉ mới bắt đầu.