Thiên Thần Sa Ngã - Chương 3
Chương 3: Ký Ức Mờ Nhạt
Ánh sáng của Trái Đất lấp lánh trong những ngày tiếp theo, nhưng Lucian cảm thấy như những kỷ niệm của thiên giới đang dần phai nhạt trong tâm trí anh. Mỗi sáng, anh thức dậy và nhìn vào gương, thấy hình ảnh của một con người, một kẻ bị lưu đày. Nhưng bên trong, anh vẫn là Lucian, một thiên thần từng sống trong ánh sáng.
Lucian đã cố gắng hòa nhập vào cuộc sống hàng ngày, tham gia vào các lớp học tại một trung tâm cộng đồng mà Mira đã giới thiệu cho anh. Mỗi buổi học là một cuộc chiến đối với anh, không phải vì kiến thức, mà vì cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Anh nghe giảng về những điều bình thường mà phàm nhân trải qua — tình yêu, nỗi đau, và cả sự mất mát.
“Lucian, bạn có muốn chia sẻ điều gì không?” Giảng viên, một người phụ nữ trung niên có vẻ thân thiện, hỏi khi lớp học kết thúc.
Lucian ngập ngừng. “Tôi… không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Mira ngồi bên cạnh, khuyến khích anh. “Hãy nói về cảm xúc của mình. Chúng ta đều đã trải qua điều đó.”
“Có lẽ…” Lucian hít một hơi sâu. “Tôi thấy mình như một kẻ lạc lõng, không biết mình thuộc về đâu.”
Mọi người trong lớp đều lắng nghe, một số gật đầu đồng tình. “Đó là cảm giác mà nhiều người trải qua. Đôi khi, chúng ta cần thời gian để tìm ra vị trí của mình,” giảng viên nói.
Lucian cảm thấy một sự kết nối với những người xung quanh, nhưng nỗi cô đơn vẫn bám riết lấy anh. Trong những đêm dài, khi mọi người đã ngủ say, anh thường ra ngoài và đứng dưới ánh sao, nhìn lên bầu trời tối, nơi mà anh từng bay lượn trong ánh sáng vĩnh cửu. “Tại sao tôi lại ở đây?” anh tự hỏi.
Một buổi chiều, trong lúc đang dạo quanh công viên, Lucian tình cờ gặp lại Mira. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế đá, nét mặt trầm tư. Khi thấy anh, cô nở một nụ cười sáng, nhưng ánh mắt của cô có vẻ xa xăm.
“Lucian! Bạn có khỏe không?” Mira hỏi, vẫy tay ra hiệu cho anh lại gần.
“Tôi ổn,” anh đáp, nhưng cảm giác bên trong lại không phải vậy. “Còn bạn? Có vẻ như bạn đang nghĩ về điều gì đó.”
Mira thở dài. “Tôi chỉ đang suy nghĩ về những giấc mơ. Đôi khi tôi cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong cuộc sống này, và không biết phải làm gì tiếp theo.”
Lucian nhìn cô, cảm thấy một sự đồng cảm. “Cảm giác đó cũng giống như những gì tôi trải qua. Có lẽ chúng ta đều đang tìm kiếm một cái gì đó lớn lao hơn.”
“Đúng vậy,” Mira gật đầu. “Tôi muốn làm điều gì đó ý nghĩa, nhưng đôi khi, tôi không biết bắt đầu từ đâu.”
“Một ngày nào đó, bạn sẽ tìm thấy đường đi của mình,” Lucian nói, không chắc liệu mình có tin vào điều đó hay không.
“Cảm ơn bạn, Lucian. Thật tốt khi có một người bạn như bạn,” Mira mỉm cười.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Lucian khi cô ấy nói vậy. Anh đã từng sống trong ánh sáng vĩnh cửu, nhưng giờ đây, sự kết nối với Mira mang đến cho anh một thứ ánh sáng mới, mặc dù không hoàn hảo.
“Chúng ta có thể cùng nhau khám phá những điều mới mẻ,” Lucian đề nghị. “Có lẽ tôi sẽ giúp bạn tìm thấy con đường của mình, và bạn cũng có thể giúp tôi.”
“Ý kiến hay!” Mira hào hứng. “Hãy lên kế hoạch cho một chuyến đi nào đó. Chúng ta có thể tìm hiểu những điều thú vị xung quanh.”
Vài ngày sau, Lucian và Mira quyết định thực hiện một chuyến đi đến một ngọn núi gần đó, nơi mà mọi người thường đến để cắm trại. Họ thu xếp đồ đạc và chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu đầy hứa hẹn.
Khi họ đến nơi, không khí trong lành và cảnh đẹp khiến Lucian không thể ngừng ngắm nhìn. Cảm giác như anh đã trở về với bản thân mình, được tự do và sống động.
“Mira, nơi này thật đẹp!” Lucian nói, hạnh phúc lan tỏa trong anh. “Có cảm giác như tôi đã từng thấy nơi này trước đây.”
“Thật sao?” Mira hỏi, bất ngờ. “Bạn có ý tưởng gì không?”
“Có thể…” Lucian trầm tư. “Có thể tôi đã sống ở đây trong một kiếp khác.” Anh cười với chính suy nghĩ đó, nhưng nỗi buồn trong lòng lại trỗi dậy.
Họ bắt đầu leo lên ngọn núi, vượt qua những con đường nhỏ hẹp và những khúc quanh co. Khi đến đỉnh, cảnh vật mở ra trước mắt họ như một bức tranh tuyệt đẹp. Bầu trời xanh thẳm và những đám mây bồng bềnh trôi lơ lửng.
“Mira, nhìn kìa! Chúng ta đã đến nơi!” Lucian hô to, ánh mắt sáng rực.
Mira đứng bên cạnh anh, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. “Thật tuyệt vời! Chúng ta đã làm được!”
“Hãy chụp một bức ảnh nào!” Lucian đề nghị, và họ cùng tạo dáng, cười tươi dưới ánh mặt trời.
Khi ánh sáng dần tắt, cả hai ngồi bên nhau, nhìn về phía chân trời. “Bạn biết không, Lucian? Tôi cảm thấy mình đã tìm thấy một phần của mình ở đây. Cảm giác như tôi thực sự thuộc về nơi này,” Mira nói, ánh mắt cô long lanh.
Lucian nhìn cô, lòng cảm thấy xao xuyến. “Có lẽ chúng ta đều đang tìm kiếm một nơi để thuộc về. Một gia đình, một cộng đồng.”
“Đúng vậy,” Mira đồng tình. “Và tôi hy vọng rằng bạn sẽ tìm thấy điều đó ở đây, cùng với tôi.”
Lucian cảm thấy một cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim. Có thể cuộc sống con người không hoàn hảo, nhưng những mối liên kết này lại quý giá hơn bao giờ hết. Anh đã không còn là một kẻ lạc lõng, mà đã có bạn đồng hành.
“Cảm ơn bạn, Mira,” Lucian nói, giọng đầy chân thành. “Cảm ơn vì đã ở bên tôi.”
“Hãy cùng nhau khám phá thêm nhiều điều thú vị nữa, Lucian!” Mira cười lớn, mang đến cho anh một cảm giác hy vọng mới mẻ.
Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Lucian vẫn không thể quên được ánh sáng vĩnh cửu và những ký ức mờ nhạt từ thiên giới. Liệu một ngày nào đó, anh có thể tìm thấy cách để quay về, hay anh sẽ mãi mãi sống trong thế giới đầy màu sắc nhưng cũng đầy đau thương này?