Thiên Thần Sa Ngã - Chương 5
Chương 5: Nỗi Dằn Vặt
Ngày hôm sau, Lucian thức dậy với tâm trí đầy rẫy những suy nghĩ hỗn loạn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, tạo ra những vệt sáng trên sàn nhà, nhưng tâm trạng của anh vẫn u ám. Mỗi bước chân anh đi trong căn phòng đều mang theo nỗi lo lắng về Arion và những kẻ đang theo dõi anh.
Mira đã đến để cùng anh đi đến lớp học, nhưng cô nhận thấy sự trầm lắng trong anh. “Lucian, bạn không sao chứ?” cô hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Tôi không biết nữa,” Lucian thở dài, vỗ về đầu mình. “Cảm giác như có một cái gì đó sắp xảy ra, và tôi không thể làm gì để ngăn chặn.”
“Bạn cần phải nhớ rằng, chúng ta có thể cùng nhau đối diện với điều này,” Mira động viên, nắm chặt tay anh. “Đừng để nỗi sợ chi phối bạn.”
Họ đến lớp học, nơi mà mọi người đã tập trung. Giảng viên vừa bắt đầu bài học thì Lucian cảm thấy khó khăn để tập trung. Những suy nghĩ về Arion lẫn lộn với hình ảnh về thiên giới, nơi mà anh từng thuộc về.
Trong lúc giảng viên đang giảng bài, một cậu bạn trong lớp tên là Jake quay sang Lucian. “Này, bạn ổn chứ? Có vẻ như bạn đang ở một nơi khác.”
Lucian ngước nhìn Jake, nhưng anh không thể nói ra những gì đang diễn ra trong tâm trí mình. “Tôi chỉ… không thể nghĩ rõ ràng,” anh thừa nhận.
“Đừng quá lo lắng, có gì nói ra đi,” Jake khuyên. “Chúng tôi đều là bạn ở đây.”
Lucian thở dài, quyết định chia sẻ một phần nỗi lòng. “Tôi chỉ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi. Một kẻ nào đó mà tôi không thể nhìn thấy.”
Mira nghe được và thêm vào. “Chúng tôi đang gặp khó khăn với một nhóm người lạ. Họ đã nói về một tên Arion nào đó, và tôi không chắc đây có phải là điều bạn đang cảm thấy không.”
Mọi người trong lớp đều nhìn Lucian với ánh mắt nghi ngại. “Arion?” Jake nhắc lại, giọng điệu lo lắng. “Tôi nghe nói hắn ta rất nguy hiểm. Bạn phải cẩn thận.”
Giảng viên lên tiếng, “Nếu bạn cảm thấy có nguy hiểm, hãy báo cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ bạn.”
Lucian cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào anh. Họ không biết rằng anh chính là người mà Arion đang tìm kiếm. “Cảm ơn,” Lucian nói, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu.
Sau buổi học, Lucian và Mira cùng nhau đi dạo trong công viên. Ánh nắng đã chuyển sang màu vàng nhạt, và không khí trong lành khiến Lucian cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng những mối lo âu trong lòng vẫn hiện hữu.
“Mira, nếu tôi thực sự phải đối mặt với Arion, tôi không biết mình sẽ làm gì,” Lucian nói, giọng điệu trầm lắng.
“Bạn không đơn độc, Lucian,” Mira trấn an. “Chúng ta sẽ tìm ra cách. Bạn có sức mạnh bên trong mình mà bạn chưa khám phá ra.”
Lucian gật đầu, nhưng sự nghi ngờ vẫn khiến anh không thể hoàn toàn tin vào điều đó. “Tôi không biết mình có thể làm được hay không. Những gì tôi từng có trong thiên giới giờ đây đã không còn.”
“Chúng ta có thể luyện tập,” Mira đề nghị. “Có thể bạn cần tìm lại sức mạnh của mình thông qua những trải nghiệm thực tế. Chúng ta có thể học hỏi từ nhau.”
“Có thể,” Lucian nói, cảm thấy chút ánh sáng trong tâm hồn. “Nhưng liệu tôi có đủ sức mạnh để đối mặt với Arion?”
“Bạn đã sống trong ánh sáng vĩnh cửu, và bạn đã rời bỏ nó để tìm kiếm bản thân. Điều đó cho thấy bạn mạnh mẽ hơn nhiều người,” Mira nhấn mạnh.
Tâm trí Lucian bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Có thể Mira nói đúng. Mặc dù anh đã bị đày xuống Trái Đất, nhưng anh vẫn giữ được một phần sức mạnh trong mình. “Chúng ta có thể thử,” anh đồng ý, ánh mắt sáng lên.
Trong những ngày tiếp theo, Lucian và Mira cùng nhau luyện tập, không chỉ để tìm lại sức mạnh mà còn để hiểu rõ hơn về nhau. Họ dành thời gian trong công viên, nơi mà Lucian có thể tập trung hơn.
“Mira, tôi cần bạn giúp tôi tìm lại cảm giác về sức mạnh,” Lucian nói, đứng giữa một khoảng trống rộng. “Hãy cho tôi biết khi nào tôi cần dừng lại.”
“Được rồi, bắt đầu đi!” Mira khuyến khích, nụ cười tươi rói trên môi.
Lucian nhắm mắt, cố gắng tập trung vào những cảm xúc trong lòng. Những ký ức về thiên giới dần hiện lên. Những cánh thiên thần, ánh sáng chói lóa, và những quyền năng mà anh đã từng có. Dù rằng những điều đó giờ đây chỉ là quá khứ, nhưng chúng vẫn sống động trong tâm trí anh.
“Hãy thả lỏng, cảm nhận nó,” Mira hướng dẫn. “Sức mạnh nằm trong bạn, hãy tìm kiếm nó.”
Lucian hít một hơi sâu, để cho những cảm xúc tự do tuôn trào. Anh cảm thấy một luồng năng lượng lan tỏa khắp cơ thể, dần dần mạnh mẽ hơn. “Tôi cảm thấy một thứ gì đó,” anh nói, giọng nói phấn khởi.
“Thế là tốt rồi! Hãy để nó dẫn dắt bạn!” Mira cổ vũ.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, và một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện quanh Lucian. Anh mở mắt ra, cảm giác như có điều gì đó đã thay đổi. “Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh!” anh thốt lên.
“Thật tuyệt! Giờ hãy thử tạo ra một thứ gì đó!” Mira nói, đôi mắt ánh lên sự hy vọng.
Lucian cố gắng tập trung. Anh muốn tạo ra một thứ gì đó, một biểu tượng của sức mạnh mà anh từng có. Nhưng trong lúc anh tập trung, bất chợt một hình ảnh hiện lên trong đầu — Arion, với nụ cười lạnh lẽo và ánh mắt đe dọa.
“Lucian, hãy cẩn thận!” Mira kêu lên khi thấy vẻ mặt anh chuyển sang nghiêm trọng.
“Chúng ta phải chuẩn bị cho mọi thứ,” Lucian nói, lòng anh dâng lên sự quyết tâm. “Arion sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Trong sâu thẳm, Lucian hiểu rằng để tìm ra sức mạnh bên trong, anh cũng cần phải đối mặt với những ký ức đau thương và nỗi sợ hãi. Nhưng anh biết rằng có Mira bên cạnh, điều đó sẽ giúp anh vượt qua những thử thách phía trước.
“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách,” Mira nhấn mạnh. “Không ai có thể đánh bại chúng ta nếu chúng ta đứng bên nhau.”
Và với quyết tâm mới, Lucian quyết định sẽ không chỉ tìm lại sức mạnh của mình, mà còn phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Arion, kẻ thù đã đến tìm anh. Hành trình của họ chỉ mới bắt đầu, nhưng sự kết nối giữa họ đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.