Thiên Thần Sa Ngã - Chương 6
Chương 6: Khám Phá Quyền Lực
Mỗi ngày trôi qua, Lucian và Mira đều dành thời gian luyện tập cùng nhau. Lucian cảm thấy như mình đang dần lấy lại được một phần sức mạnh đã bị mất, nhưng đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua. Anh biết rằng để thực sự trở về với bản thân cũ, anh cần phải hiểu rõ hơn về những gì đang chờ đợi phía trước.
Một buổi chiều, trong lúc tập luyện ở công viên, Lucian quyết định thử nghiệm một bài tập mới. “Mira, hôm nay tôi muốn thử tạo ra một ánh sáng,” anh nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Nó có thể là một ánh sáng nhỏ, nhưng tôi cần cảm nhận lại sức mạnh của mình.”
“Được rồi, hãy tập trung,” Mira khuyến khích. “Hãy để cảm xúc và những ký ức đưa bạn đến sức mạnh đó.”
Lucian nhắm mắt, hít thở sâu để xua tan mọi suy nghĩ lộn xộn. Anh nhớ lại ánh sáng chói lòa trong thiên giới, cảm giác tự do khi bay lượn giữa những đám mây, và sức mạnh của chính bản thân mình. Với mỗi nhịp thở, anh cảm nhận được năng lượng dồn nén, và từ sâu bên trong, một luồng ánh sáng bắt đầu hình thành giữa bàn tay anh.
Khi anh mở mắt ra, một ánh sáng nhỏ, mờ ảo, đã xuất hiện giữa các ngón tay. “Tôi làm được rồi!” Lucian thốt lên, sự phấn khởi tràn ngập trong lòng.
“Thật tuyệt vời!” Mira vui vẻ kêu lên. “Tiếp tục đi! Hãy mạnh mẽ hơn nữa!”
Lucian cố gắng tập trung, ánh sáng ngày càng sáng hơn, nhưng bỗng nhiên, hình ảnh về Arion lại xộc đến trong tâm trí. Hắn ta đang đứng đó, mỉm cười một cách lạnh lẽo, ánh mắt đầy sự thách thức. “Ngươi không thể trốn tránh mãi được,” hắn ta nói, giọng điệu châm biếm.
Ánh sáng trong tay Lucian chao đảo, rồi vụt tắt. Anh cảm thấy thất vọng và tức giận. “Tại sao tôi lại không thể vượt qua được điều này?” anh gầm lên.
“Lucian, hãy nhớ rằng không chỉ có Arion,” Mira nói, chạy lại bên cạnh anh. “Bạn đang chiến đấu với chính nỗi sợ hãi của mình. Hãy tập trung vào sức mạnh bên trong bạn, không phải hình ảnh của hắn.”
Lucian thở dài, cảm giác như mình đang đứng trước một bức tường khổng lồ. “Tôi không biết liệu mình có thể làm được hay không,” anh thừa nhận.
“Cứ thử đi! Chúng ta hãy cùng nhau tìm ra sức mạnh của bạn!” Mira nói, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm. “Bạn không đơn độc.”
“Đúng,” Lucian gật đầu. “Tôi sẽ thử lại.”
Họ tiếp tục luyện tập, và dần dần, Lucian cảm thấy tự tin hơn. Anh cố gắng không nghĩ đến Arion, mà chỉ tập trung vào việc khám phá sức mạnh bên trong mình. Những giây phút ngắn ngủi trôi qua, và rồi cuối cùng, ánh sáng lại xuất hiện trong tay anh. Lần này, nó sáng hơn và mạnh mẽ hơn.
“Lucian, tuyệt vời quá!” Mira reo lên, ánh mắt rạng rỡ. “Bạn đã làm được!”
Lucian cười, cảm thấy như một phần của bản thân mình đã trở lại. Nhưng niềm vui không kéo dài lâu, bởi anh biết rằng Arion vẫn đang ở ngoài kia, chờ đợi thời điểm để tấn công.
Ngày hôm sau, khi họ đang tập luyện, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo cảm giác bất an. Lucian cảm thấy như có điều gì đó không đúng. “Mira, bạn có cảm thấy điều gì không?” anh hỏi.
“Cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Mira trả lời, ánh mắt quan sát xung quanh. “Hãy cẩn thận.”
Bất ngờ, từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên. “Chà, nhìn xem ai đây! Lucian, người đã từ bỏ ánh sáng!”
Lucian quay lại và thấy chàng trai tóc đen hôm trước, cùng với một nhóm thanh niên khác đứng ngay đó. Họ có vẻ không thiện chí, ánh mắt đầy thách thức.
“Chúng tôi đã tìm kiếm cậu, Lucian,” chàng trai đó nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo. “Arion muốn gặp cậu.”
“Đừng có ngu ngốc! Tôi không quan tâm đến hắn!” Lucian đáp, lòng đầy phẫn nộ. “Hãy để tôi yên!”
“Ngươi không có lựa chọn nào khác đâu!” Chàng trai kia cười khẩy. “Hãy đến với chúng tôi, hoặc chúng ta sẽ làm cho cuộc sống của ngươi trở nên khó khăn.”
Mira đứng bên cạnh Lucian, vẻ mặt quyết tâm. “Chúng tôi sẽ không đi đâu cả. Chúng tôi sẽ không để các bạn đe dọa cuộc sống của mình.”
“Thật buồn cười. Một con người và một thiên thần sa ngã đang cố gắng chống lại chúng ta?” Chàng trai đáp, vẻ mặt chế giễu.
Lucian cảm thấy sức mạnh trong mình trỗi dậy. “Tôi không sợ các bạn!” anh gào lên, ánh sáng bắt đầu hình thành giữa các ngón tay anh.
“Cái gì? Ngươi định làm gì?” Chàng trai kia hỏi, vẻ ngạc nhiên hiện lên.
“Chúng ta sẽ không để các người bắt nạt chúng tôi!” Mira nói, đứng bên Lucian.
Bỗng nhiên, một tiếng cười vang lên từ phía sau nhóm thanh niên. “Thật hài hước! Hai kẻ này dám đứng lên chống lại chúng ta?” Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện — Arion, với nụ cười đầy tự mãn.
“Arion!” Lucian thét lên, cảm giác tức giận và sợ hãi cùng lúc. “Tại sao ngươi lại tìm ta?”
“Vì ta biết sức mạnh của ngươi, Lucian. Và ta muốn ngươi tham gia vào kế hoạch của ta,” Arion đáp, ánh mắt thách thức.
“Tôi sẽ không bao giờ tham gia cùng ngươi!” Lucian kiên quyết.
“Ngươi có thể không muốn, nhưng ngươi không có lựa chọn. Ngươi sẽ phải chịu sự trừng phạt nếu từ chối,” Arion nói, giọng điệu lạnh lẽo. “Ngươi không thể chạy trốn mãi mãi.”
Lucian cảm thấy sự hoang mang dâng trào. “Tôi sẽ không để ngươi điều khiển cuộc sống của tôi!” anh quát.
“Thật đáng tiếc,” Arion cười một cách lạnh lẽo. “Vậy thì, hãy để chúng ta bắt đầu trò chơi.”
Lucian cảm thấy tim đập thình thịch. Đây là khoảnh khắc mà anh đã sợ hãi từ lâu. Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối sắp bắt đầu, và anh phải chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu không chỉ cho bản thân mình, mà còn cho Mira và tất cả những người mà anh đã yêu thương.
“Chúng ta sẽ không để ngươi thắng!” Lucian tuyên bố, ánh sáng trong tay anh trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. “Chúng ta sẽ đứng vững và chống lại ngươi!”
Và trong khoảnh khắc đó, Lucian biết rằng dù có thế nào, anh sẽ không từ bỏ. Cuộc chiến giữa những kẻ sa ngã và ánh sáng đã bắt đầu, và anh sẽ là người đứng giữa, không chỉ chiến đấu cho bản thân mà còn cho tất cả những người anh yêu thương.