Thiên Thần Sa Ngã - Chương 4
Chương 4: Bóng Đen Quá Khứ
Seraphina đã chứng minh lòng tốt và sự hy sinh của mình qua nhiều hành động, nhưng quá khứ đen tối vẫn luôn ám ảnh cô. Một ngày nọ, khi đang giúp đỡ một gia đình trong làng, Seraphina nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ xa. Đó là Gabriel, một thiên thần quyền lực và là người bạn cũ của cô từ thiên đàng.
Gabriel: “Seraphina, tại sao cô lại ở đây? Thiên đàng vẫn đang dõi theo cô.”
Seraphina (giật mình): “Gabriel… Tôi đã phạm sai lầm lớn. Tôi chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm và trở lại thiên đàng.”
Gabriel: “Cô đã làm nhiều điều tốt đẹp ở đây, nhưng liệu điều đó có đủ để chuộc lại lỗi lầm của cô không?”
Seraphina biết rằng cô phải đối mặt với quá khứ và chứng minh rằng cô thực sự đã thay đổi. Gabriel đưa cô trở lại khu rừng nơi cô đã bị đày xuống, nơi mà ánh sáng thiên đàng còn le lói chiếu rọi.
Gabriel: “Seraphina, hãy kể cho tôi nghe về những gì cô đã trải qua và những gì cô đã làm để chuộc lại lỗi lầm.”
Seraphina kể lại toàn bộ câu chuyện từ khi cô bị đày xuống trần gian, từ cuộc gặp gỡ với Ethan, đến những hành động cứu giúp dân làng và đối mặt với những thử thách.
Seraphina: “Tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người, để chứng minh rằng tôi đã thay đổi. Nhưng tôi không biết liệu những gì tôi làm có đủ để được tha thứ không.”
Gabriel: “Cô đã làm nhiều điều tốt đẹp, nhưng cô cần phải đối mặt với lỗi lầm của mình và tìm cách tha thứ cho chính bản thân.”
Seraphina biết rằng việc tha thứ cho chính mình là bước đầu tiên và quan trọng nhất. Cô quay trở lại làng và quyết định kể lại toàn bộ câu chuyện của mình cho dân làng, hy vọng rằng họ sẽ hiểu và tha thứ cho cô.
Một buổi tối, Seraphina tập hợp dân làng lại và bắt đầu kể về quá khứ của mình.
Seraphina: “Tôi không phải là người bình thường. Tôi từng là một thiên thần, nhưng vì sự kiêu ngạo và mong muốn quyền lực, tôi đã phạm phải một lỗi lầm lớn và bị đày xuống trần gian. Tôi đã cố gắng chuộc lại lỗi lầm bằng cách giúp đỡ mọi người ở đây.”
Dân làng ngạc nhiên và im lặng lắng nghe câu chuyện của Seraphina. Sau khi cô kể xong, họ nhìn nhau và bắt đầu bàn tán.
Người dân A: “Cô ấy đã cứu chúng ta nhiều lần. Dù cô ấy có quá khứ thế nào, những gì cô ấy làm ở đây chứng minh rằng cô ấy đã thay đổi.”
Người dân B: “Cô ấy là một thiên thần hay không không quan trọng. Quan trọng là cô ấy đã giúp chúng ta và xứng đáng được tha thứ.”
Ethan bước lên, nhìn thẳng vào mắt Seraphina và nói.
Ethan: “Seraphina, tôi đã biết từ lâu rằng cô không phải là người bình thường. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng cô là người tốt và đã làm nhiều điều tuyệt vời cho làng này. Chúng tôi tha thứ cho cô và luôn ở bên cô.”
Seraphina cảm động đến rơi nước mắt. Cô biết rằng mình đã tìm thấy sự tha thứ từ những người cô đã cứu giúp, nhưng liệu điều đó có đủ để trở lại thiên đàng?
Seraphina (nói thầm): “Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để chuộc lại lỗi lầm của mình. Hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ được trở lại thiên đàng.”
Gabriel, người đã theo dõi tất cả từ xa, bước tới và đặt tay lên vai Seraphina.
Gabriel: “Seraphina, cô đã chứng minh được lòng tốt và sự hy sinh của mình. Thiên đàng đã thấy và công nhận những gì cô làm. Cô sẽ có cơ hội để trở lại, nhưng cô phải tiếp tục con đường này, giúp đỡ và yêu thương mọi người.”
Seraphina mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng mình vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng với sự ủng hộ của dân làng và sự dõi theo của thiên đàng, cô tin rằng mình sẽ chuộc lại lỗi lầm và tìm thấy sự cứu rỗi.