Thợ Rèn Thời Hiện Đại - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ đầu tiên
Nam được dẫn vào giữa khu làng, nơi những túp lều bằng cành cây và da thú xếp thành một vòng tròn rộng. Người dân trong làng, chủ yếu là phụ nữ, trẻ em và một vài người đàn ông khác, dừng lại công việc của mình và nhìn chăm chú vào anh. Ánh mắt của họ đầy tò mò, sợ hãi, và cả sự nghi ngờ.
Trưởng làng, người đã dẫn Nam đến đây, ra hiệu cho anh dừng lại trước một túp lều lớn nhất nằm ở trung tâm. Ông ta nói gì đó với một phụ nữ lớn tuổi đứng bên ngoài, có vẻ là một người có quyền lực trong làng. Bà ta nhìn Nam từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén.
Người phụ nữ bước tới, cẩn trọng chạm vào quần áo và đôi giày của Nam. Bà lẩm bẩm vài câu với trưởng làng, rồi đột ngột ra lệnh điều gì đó. Ngay lập tức, một số người đàn ông tiến tới, giữ chặt lấy Nam. Anh hoảng hốt, cố gắng vùng vẫy nhưng họ quá mạnh mẽ. Anh bị kéo vào túp lều lớn, ném xuống trước một đống lửa đang cháy rực.
“Khoan đã! Tôi không có ý định làm hại ai cả!” Nam la lên, cố gắng thoát khỏi tay họ. Nhưng những lời nói của anh chỉ rơi vào khoảng không vô vọng. Họ không hiểu anh, và có lẽ nghĩ rằng anh là một mối đe dọa.
Người phụ nữ lớn tuổi tiến lại gần Nam, nhìn thẳng vào mắt anh. Bà nói vài lời với giọng trầm và uy nghi, sau đó đưa tay chạm vào vai anh. Một người đàn ông khác mang đến một viên đá màu đen, đặt trước mặt Nam.
Bà ta chỉ vào viên đá, rồi chỉ vào lò lửa, sau đó nhìn Nam như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Nam nhíu mày, nhìn từ viên đá sang lò lửa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh: “Họ muốn mình làm gì đó với viên đá này?”
Nam hít một hơi sâu, rồi cố gắng giao tiếp bằng cách dùng tay chỉ vào viên đá, sau đó chỉ vào lò lửa và ra hiệu hỏi ý bà ta có muốn anh làm nóng viên đá không. Người phụ nữ gật đầu, mắt sáng lên như thể bà đã hiểu được điều Nam muốn nói.
Với chút lo lắng, Nam đưa tay cầm viên đá, cảm thấy nó nặng và lạnh. “Đây là quặng sắt,” anh thầm nghĩ, nhớ lại những ngày tháng trong xưởng rèn. Anh đã từng làm việc với các loại quặng khác nhau, và anh biết rõ cách để xử lý chúng.
Nam nhìn quanh, thấy một số công cụ thô sơ, một vài viên đá và gỗ. Anh chỉ vào đống gỗ, rồi vào viên đá, ra hiệu rằng anh cần thêm gỗ để nhóm lửa lớn hơn. Người phụ nữ lệnh cho những người xung quanh mang thêm gỗ và đá đến. Họ làm theo, mang đến tất cả những gì Nam cần.
Anh bắt đầu xếp những viên đá xung quanh lò lửa, tạo thành một vòng tròn giữ nhiệt. Sau đó, anh xếp gỗ vào giữa, cẩn thận nhóm lửa sao cho nó cháy mạnh mẽ nhất có thể. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nhưng Nam không dừng lại, anh biết mình cần làm gì tiếp theo.
Khi ngọn lửa bùng lên đủ mạnh, Nam đặt viên quặng sắt vào giữa đống lửa. “Hy vọng rằng nhiệt độ đủ cao,” anh tự nhủ. Anh ra hiệu cho người xung quanh kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian trôi qua chậm chạp, và trong khoảng không gian đó, tất cả đều im lặng. Mọi ánh mắt đều dồn về phía đống lửa, nơi viên quặng sắt bắt đầu biến đổi dưới sức nóng kinh người.
Sau một khoảng thời gian đủ lâu, Nam dùng một cây gậy dài để kéo viên quặng ra. Nó đã bắt đầu nóng chảy, nhưng còn quá thô sơ. Nam biết rằng để có thể làm gì đó với nó, anh cần phải rèn viên quặng này thành một thứ có thể sử dụng được.
Nam đứng dậy, nhìn quanh tìm kiếm một thứ gì đó có thể dùng làm búa. Anh thấy một cục đá lớn, nhặt lên và ra hiệu cho người đàn ông gần đó mang cho anh một tấm gỗ hoặc vật gì đó bằng phẳng để làm đe. Sau một lúc lục lọi, họ tìm được một tấm đá phẳng, Nam đặt nó xuống và đặt viên quặng lên trên.
Dùng sức mạnh của mình, Nam bắt đầu đập viên quặng bằng cục đá. Mỗi lần đập, anh cảm nhận được sự thay đổi trong viên quặng, từng bước biến nó thành một miếng kim loại thô. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, nhưng Nam không ngừng lại, anh biết đây là cách duy nhất để chứng minh khả năng của mình với những người xung quanh.
Khi anh hoàn thành, một miếng kim loại thô, tuy không hoàn hảo nhưng đã được hình thành. Nam nâng nó lên, đưa cho người phụ nữ lớn tuổi. Bà ta cẩn thận cầm lấy miếng kim loại, mắt sáng lên đầy ngạc nhiên và thích thú. Bà quay lại, nói gì đó với trưởng làng và những người khác. Có vẻ như họ đã bị thuyết phục.
Trưởng làng bước đến, đặt tay lên vai Nam, rồi nói điều gì đó với giọng trầm ấm và chân thành. Dù không hiểu được lời ông ta, nhưng Nam cảm nhận được sự tôn trọng trong giọng nói và cử chỉ của ông. Nam gật đầu, cảm thấy mình đã bước qua được rào cản đầu tiên trong cuộc sống mới này.
Với những người xung quanh, Nam không còn là một mối đe dọa. Anh đã chứng minh rằng mình không chỉ là một người lạ từ nơi xa xôi nào đó, mà còn là một người có thể mang lại điều gì đó giá trị cho bộ tộc này. Đó là bước khởi đầu cho một cuộc hành trình đầy thách thức nhưng cũng đầy hứa hẹn trong thế giới kỳ lạ này.