Thời Ai Cập Hellenistic - Chương 1
Chương 1: Cuộc sống ở Alexandria
Alexios đứng trên ban công của ngôi nhà gạch đỏ của mình, đôi mắt anh hướng về bến cảng Alexandria, nơi những chiếc thuyền buôn từ khắp nơi trên thế giới cập bến. Thành phố này, với những con phố nhộn nhịp và dòng người đa dạng, là một nơi mà văn hóa Hy Lạp và Ai Cập hòa quyện, nhưng cũng chứa đựng trong lòng nó những mâu thuẫn và bất công.
“Alexios, có ai ở đây không?” Tiếng gọi của Thalia, em gái anh, vang lên từ trong nhà. Alexios quay lại, nụ cười nở trên môi. Thalia, với làn da nâu khỏe khoắn và mái tóc đen bồng bềnh, là nguồn động viên duy nhất trong cuộc sống bận rộn của anh.
“Chị đang xem bến cảng, Thalia. Hôm nay có nhiều tàu lắm,” Alexios trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài.
“Chị lại mơ mộng rồi. Nơi đó chỉ toàn người giàu có và quyền lực, còn chúng ta thì sao? Chị quên mình là ai rồi sao?” Thalia nói, giọng có chút châm biếm nhưng cũng đầy quan tâm.
“Không, em không hiểu. Chị muốn tìm kiếm những cơ hội để giúp đỡ những người cần,” Alexios nói, quay lại nhìn em gái. “Thời đại này đầy rẫy sự bất công, và với khả năng của mình, chị có thể làm được nhiều điều.”
Thalia thở dài, biết rằng không thể thay đổi được tâm tư của anh. Alexios là một bác sĩ tài năng, nhưng lòng anh luôn nặng trĩu với những phận người khốn khó trong thành phố này.
Trên đường phố, Alexios thường thấy những người ăn xin, những đứa trẻ cơ nhỡ lang thang, và những người lao động bị đối xử tàn tệ bởi giới quý tộc. Mỗi lần nhìn thấy họ, một phần trong anh lại quặn thắt. Vào lúc này, anh quyết định xuống phố để khám phá, hy vọng tìm thấy một cách nào đó để làm dịu nỗi đau của những con người đó.
Khi đi qua những khu chợ đông đúc, Alexios dừng lại trước một quầy hàng nhỏ. Một người phụ nữ lớn tuổi đang cố gắng bán những chiếc bánh mì nhỏ bé, nhưng không ai dừng lại để mua hàng.
“Bà ơi, bà có cần giúp gì không?” Alexios hỏi, sự nhiệt tình trong giọng nói của anh khiến người phụ nữ quay lại.
“Cảm ơn ngài, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ muốn bán một chút bánh mì để sống qua ngày,” bà nói, giọng yếu ớt. “Nhưng có lẽ tôi sẽ phải đóng cửa sớm thôi.”
“Bà hãy để tôi giúp bà. Tôi sẽ mua tất cả bánh mì này,” Alexios quyết định, với ý định làm điều gì đó tốt đẹp cho bà.
Bà lão mở to mắt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cảm ơn anh. “Ngài thật tốt bụng. Cám ơn ngài! Nhưng tôi không thể lấy hết số tiền đó.”
“Đừng lo, bà hãy giữ lại một phần để mua thêm nguyên liệu. Tôi chỉ muốn thấy bà có thể tiếp tục làm việc,” Alexios trả lời và trao cho bà một số tiền.
Vừa lúc đó, một nhóm lính quân đội xuất hiện, mang theo dáng vẻ uy nghi. Họ là những người bảo vệ cho quyền lực của những kẻ thống trị trong thành phố. Một trong số họ, tên là Kallias, là một người nổi tiếng vì sự tàn bạo.
“Cái gì đây? Một bác sĩ đang bày trò với những kẻ nghèo khổ?” Kallias cười nhạo, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ. “Ngươi nghĩ mình có thể cứu giúp cả thành phố này bằng những hành động nhỏ bé đó sao?”
Alexios quay lại, nỗi tức giận bùng lên trong lòng. “Tôi không cần sự cho phép của ngươi để làm điều đúng đắn. Những người như ngươi chỉ biết đến quyền lực và áp bức.”
“Ngươi không nên nói về điều đó,” Kallias gằn giọng, bước gần hơn. “Ngươi có thể là một bác sĩ giỏi, nhưng ngươi không phải là một người của quyền lực. Biến khỏi đây trước khi ta quyết định cho ngươi thấy sức mạnh của chúng ta.”
“Alexios!” Thalia kêu lên, bước ra từ đám đông để đứng bên cạnh anh. “Đừng! Họ không đáng để chúng ta tranh cãi.”
Alexios nhìn vào mắt em gái, rồi lại nhìn Kallias. “Tôi sẽ không để mình bị đe dọa bởi những kẻ như ngươi. Một ngày nào đó, thành phố này sẽ cần nhiều bác sĩ hơn và ít lính hơn.”
Kallias tức giận, nhưng anh ta biết rằng không thể làm gì lúc này giữa đám đông. “Ngươi sẽ phải trả giá cho lời nói đó, bác sĩ,” Kallias cảnh cáo, trước khi quay đi cùng đồng bọn.
Khi sự việc lắng xuống, Alexios cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên. “Thalia, chúng ta cần phải làm gì đó. Nếu không, những người như Kallias sẽ tiếp tục đàn áp dân chúng.”
“Chị biết mà, họ có quyền lực. Chúng ta không thể chiến đấu với họ,” Thalia nói, nhưng ánh mắt của cô cho thấy rằng cô hiểu rõ nỗi lòng của anh.
“Nhưng chúng ta có thể thay đổi một phần nào đó. Chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt, một người một việc,” Alexios nói, quyết tâm trong ánh mắt.
Với niềm tin vào khả năng của mình và một trái tim tràn đầy nhiệt huyết, Alexios biết rằng cuộc hành trình của anh tại Alexandria chỉ mới bắt đầu.
Câu chuyện này không chỉ thể hiện cuộc sống của Alexios mà còn khắc họa bối cảnh xã hội đầy phức tạp trong thời kỳ Hellenistic, nơi mà quyền lực và sự bất công luôn hiện hữu.