Thống nhất văn hóa và ngôn ngữ - Chương 1
Chương 1: Vùng Đất Chia Cắt
Đêm đã về khuya, nhưng Gia Cát Lượng vẫn ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, ánh sáng từ cây đèn dầu mờ nhạt soi lên những chồng sách cổ và bản đồ trải dài trên bàn. Tâm trí ông trĩu nặng, mắt nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ của đất nước, chia cắt thành nhiều vùng khác nhau. Mỗi vùng miền, mỗi bộ tộc đều có ngôn ngữ, văn hóa và phong tục riêng biệt. Chính điều này đã khiến Thục Hán gặp nhiều khó khăn trong việc quản lý, không chỉ về mặt hành chính mà còn trong việc xây dựng lòng tin và đoàn kết dân chúng.
Trận gió lạnh ùa qua cửa sổ, khiến những tờ giấy bay nhẹ. Gia Cát Lượng khẽ thở dài, ánh mắt đầy lo lắng. Đúng lúc ấy, Triệu Vân bước vào phòng, giọng nói vang lên nhưng không giấu được sự lo lắng.
“Thừa tướng, đã khuya rồi, người nên nghỉ ngơi. Công việc ngày mai còn rất nhiều.”
Gia Cát Lượng không rời mắt khỏi tấm bản đồ, giọng nói của ông trầm lặng nhưng rõ ràng: “Vân, ngươi có biết rằng đất nước này chia cắt không chỉ vì chiến tranh mà còn bởi sự khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ giữa các vùng miền không?”
Triệu Vân tiến lại gần bàn, nhìn xuống bản đồ trước mặt Gia Cát Lượng. Ông nhíu mày, hiểu rõ điều thừa tướng đang lo lắng.
“Quả thật, mỗi vùng có những phong tục và ngôn ngữ riêng, điều đó khiến việc giao thương giữa các nơi gặp nhiều khó khăn. Nhưng thưa thừa tướng, làm sao chúng ta có thể thống nhất được tất cả khi mà ngôn ngữ và văn hóa đã gắn liền với đời sống của người dân?”
Gia Cát Lượng đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. Ông bước đến cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm, giọng nói như đang thầm thì với chính mình nhưng cũng đủ để Triệu Vân nghe thấy.
“Chính vì điều đó mà chúng ta phải bắt đầu ngay bây giờ. Nếu không, đất nước này sẽ mãi mãi bị chia rẽ, không bao giờ thịnh vượng. Ngôn ngữ là cầu nối quan trọng, nếu mọi người có thể hiểu nhau, giao tiếp với nhau bằng một ngôn ngữ chung, họ sẽ dễ dàng hơn trong việc hợp tác và cùng xây dựng đất nước.”
Triệu Vân trầm ngâm, đôi mày cau lại như đang suy nghĩ sâu xa. “Nhưng thưa thừa tướng, việc thay đổi ngôn ngữ và văn hóa của một vùng miền không phải là chuyện dễ dàng. Dân chúng có thể không chấp nhận, và các lãnh chúa địa phương cũng sẽ phản đối. Họ sẽ cho rằng chúng ta đang áp đặt sự thay đổi lên bản sắc của họ.”
Gia Cát Lượng quay lại, ánh mắt kiên định, bước về phía bàn. Ông đặt một ngón tay lên tấm bản đồ, chỉ vào những vùng miền khác nhau.
“Ta không có ý định xóa bỏ văn hóa riêng của mỗi vùng, mà là tìm ra những điểm chung, những nét tương đồng. Chúng ta không thay đổi bản sắc của họ, mà chỉ mở rộng, kết hợp để tạo thành một nền văn hóa chung, thống nhất mà vẫn đa dạng.”
Triệu Vân gật đầu, hiểu rõ tầm nhìn của Gia Cát Lượng. Nhưng ông vẫn cảm thấy khó khăn trước mắt còn rất lớn.
“Nhưng thưa thừa tướng, để làm được điều đó, chúng ta cần có sự đồng thuận từ các lãnh chúa địa phương. Và không phải ai cũng sẽ dễ dàng đồng ý với kế hoạch này.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng, như đã lường trước mọi việc. Ông bước lại gần Triệu Vân, vỗ nhẹ vào vai người bạn trung thành.
“Ta sẽ đi gặp từng lãnh chúa, từng người một. Họ cần thấy rằng việc này không chỉ là vì Thục Hán, mà còn là vì tương lai của chính họ và con cháu họ. Nếu chúng ta không hành động ngay từ bây giờ, thì sau này sẽ chỉ là sự hỗn loạn và chia cắt.”
Triệu Vân khẽ cúi đầu, tỏ lòng kính trọng và tin tưởng vào quyết định của Gia Cát Lượng. “Thừa tướng, ta tin vào sự sáng suốt của ngài. Nếu cần, ta sẽ đi cùng ngài trong chuyến hành trình này.”
Gia Cát Lượng mỉm cười cảm kích. Ông quay lại nhìn tấm bản đồ, trong lòng đã sẵn sàng cho kế hoạch lớn. Hành trình thống nhất văn hóa và ngôn ngữ là một thử thách không hề dễ dàng, nhưng ông tin rằng đây là con đường đúng đắn để đưa đất nước vượt qua thời kỳ chia cắt, xây dựng một Thục Hán thịnh vượng và đoàn kết.
Buổi sáng hôm sau, Gia Cát Lượng lên đường. Ông không vội vã, vì biết rằng mỗi bước đi phải thật chắc chắn. Điểm đến đầu tiên là Kinh Châu, nơi mà văn hóa và ngôn ngữ đã phát triển rất khác biệt so với Tây Xuyên. Đây là thử thách đầu tiên của ông, và ông đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi đến Kinh Châu, Gia Cát Lượng được mời vào cung điện của Lưu Biểu, lãnh chúa địa phương. Cả hai ngồi đối diện nhau trong một căn phòng lớn, trang trí theo phong cách cổ kính đặc trưng của vùng này.
Lưu Biểu nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Gia Cát Lượng. “Ngài đến đây với mục đích gì, thừa tướng? Ta nghe nói ngài muốn thay đổi văn hóa và ngôn ngữ của đất nước. Nhưng Kinh Châu chúng ta từ lâu đã có bản sắc riêng. Ngài nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận điều đó sao?”
Gia Cát Lượng không hề nao núng, ông mỉm cười điềm tĩnh và trả lời: “Thưa Lưu tướng quân, ta không đến đây để thay đổi bản sắc của Kinh Châu. Ngược lại, ta muốn bảo vệ nó. Nhưng chúng ta cần phải hiểu nhau, giao tiếp với nhau một cách dễ dàng hơn. Ngôn ngữ chung sẽ không xóa đi văn hóa của các vùng miền, mà sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn, hợp tác tốt hơn.”
Lưu Biểu trầm ngâm, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Gia Cát Lượng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục. “Ngài có thể nói dễ dàng, nhưng dân chúng thì sao? Họ đã quen với cuộc sống hiện tại, liệu họ có chấp nhận thay đổi?”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tin tưởng. “Ta tin rằng, nếu chúng ta có thể cho họ thấy lợi ích của việc này, họ sẽ chấp nhận. Điều quan trọng là chúng ta không bắt ép, mà là hướng dẫn và cùng họ đi trên con đường này.”
Cuộc trò chuyện kéo dài, nhưng cuối cùng, Gia Cát Lượng đã thành công thuyết phục Lưu Biểu về tầm quan trọng của việc thống nhất ngôn ngữ và văn hóa. Đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài, nhưng ông biết rằng, với lòng kiên nhẫn và quyết tâm, một ngày nào đó, Thục Hán sẽ thực sự thống nhất.