Thống nhất văn hóa và ngôn ngữ - Chương 2
Chương 2: Hành Trình Hòa Hợp Ngôn Ngữ
Sau khi thuyết phục được Lưu Biểu tại Kinh Châu, Gia Cát Lượng tiếp tục hành trình của mình đến các vùng miền khác. Ông biết rằng việc thống nhất ngôn ngữ và văn hóa không thể thực hiện chỉ bằng lời nói và lý lẽ đơn thuần. Đó là một hành trình dài đòi hỏi không chỉ sự kiên nhẫn mà còn cả lòng quyết tâm của nhiều người.
Triệu Vân theo sát bên cạnh ông, đôi khi yên lặng quan sát, đôi khi đóng vai trò người bạn tâm giao để cùng ông thảo luận những khó khăn phía trước. Họ đã đến được Giang Đông, vùng đất nổi tiếng với ngôn ngữ phong phú và tập quán độc đáo. Nơi đây, Tôn Quyền là người nắm giữ quyền lực, một lãnh chúa đầy quyền uy nhưng cũng là người rất trọng văn hóa của địa phương mình.
Bước vào cung điện tại Giang Đông, Gia Cát Lượng không hề cảm thấy áp lực. Ông đã chuẩn bị kỹ càng cho cuộc gặp này. Trước mắt ông là Tôn Quyền, người lãnh đạo trẻ tuổi nhưng thông minh và dũng mãnh. Không giống Lưu Biểu, Tôn Quyền có cái nhìn sắc sảo và cởi mở hơn về việc thay đổi, nhưng cũng không dễ dàng chấp nhận.
Tôn Quyền ngồi trên ngai, đôi mắt chăm chú quan sát từng động thái của Gia Cát Lượng. “Ta nghe danh ngài đã lâu, thừa tướng. Nghe nói ngài đến đây để thuyết phục ta về việc thống nhất ngôn ngữ và văn hóa? Ta rất tò mò, ngài có lý do gì để thuyết phục ta đồng ý với kế hoạch này?”
Gia Cát Lượng bước lên, cúi chào lễ phép, rồi nói bằng giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực: “Tôn tướng quân, việc thống nhất ngôn ngữ không phải là để xóa bỏ sự khác biệt của các vùng miền, mà là để tạo nên một cầu nối giữa các dân tộc. Giang Đông có một nền văn hóa phong phú và đầy bản sắc, ta không hề muốn phá hủy điều đó. Nhưng ta tin rằng một ngôn ngữ chung sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn, hỗ trợ trong việc giao thương và xây dựng đất nước hùng mạnh.”
Tôn Quyền nhếch môi cười, ánh mắt đầy thử thách. “Ngài nói thì nghe có vẻ dễ, nhưng dân chúng của ta liệu có dễ dàng chấp nhận thay đổi như vậy không? Ngôn ngữ không chỉ là cách giao tiếp, nó còn là linh hồn của một dân tộc.”
Gia Cát Lượng không nao núng, ông bước tới gần hơn, giọng nói rõ ràng và sắc bén: “Ngôn ngữ chung không phải là sự áp đặt, mà là sự lựa chọn. Ta không đến để bắt ép người dân Giang Đông phải từ bỏ ngôn ngữ của mình, mà là khuyến khích họ học hỏi và sử dụng thêm một ngôn ngữ khác. Khi họ có thể hiểu và giao tiếp với người dân các vùng khác, họ sẽ nhận ra lợi ích của việc này.”
Tôn Quyền ngả người ra sau, trầm ngâm một lúc. “Ngài nói rất hay, thừa tướng. Nhưng làm sao để người dân của ta thấy được lợi ích đó? Họ đã sống với ngôn ngữ và văn hóa này suốt hàng thế kỷ, điều gì có thể thuyết phục họ rằng sự thay đổi là cần thiết?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, đáp lại bằng sự tự tin mà ông đã xây dựng qua nhiều năm học hỏi và thấu hiểu lòng dân. “Chúng ta cần bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt. Ta sẽ mở những trường học dạy ngôn ngữ chung ở những nơi giao thương phát triển nhất. Người dân sẽ thấy rằng việc sử dụng một ngôn ngữ chung giúp họ dễ dàng trong việc giao dịch, mua bán, và thậm chí là kết nối với những vùng đất khác. Từ đó, họ sẽ tự nguyện học hỏi, tự nguyện tiếp nhận.”
Tôn Quyền gật đầu, thấy rõ sự hợp lý trong lời nói của Gia Cát Lượng, nhưng ông vẫn đặt ra câu hỏi cuối cùng: “Vậy thì điều gì đảm bảo rằng văn hóa riêng của Giang Đông sẽ không bị hòa tan trong quá trình này?”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào mắt Tôn Quyền, giọng nói của ông ấm áp nhưng kiên định. “Văn hóa của mỗi vùng là một kho báu quý giá. Chính vì thế, ta không hề có ý định xóa bỏ chúng. Thay vào đó, ta muốn khuyến khích các vùng miền giữ gìn và phát huy văn hóa của mình. Ta tin rằng một ngôn ngữ chung sẽ là công cụ để bảo vệ và lan tỏa những giá trị văn hóa đó đến những vùng miền khác. Giang Đông không chỉ giữ được bản sắc, mà còn có thể giới thiệu và chia sẻ văn hóa phong phú của mình với cả đất nước.”
Tôn Quyền lặng im một lúc lâu, đôi mắt sắc sảo dần trở nên dịu lại. Ông nhận ra sự chân thành và tầm nhìn xa của Gia Cát Lượng. “Ngài nói rất đúng, thừa tướng. Nếu chúng ta muốn mạnh mẽ hơn, chúng ta cần hiểu và đoàn kết với nhau. Giang Đông sẽ không phản đối kế hoạch của ngài, nhưng ta mong rằng ngài sẽ giữ lời hứa của mình, rằng văn hóa của chúng ta sẽ được bảo tồn và phát triển.”
Gia Cát Lượng cúi chào, nụ cười trên môi hiện rõ niềm tin tưởng. “Ta xin cam kết, Tôn tướng quân. Đây không chỉ là trách nhiệm của ta mà là trách nhiệm của tất cả chúng ta trong việc xây dựng một đất nước thống nhất và thịnh vượng.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự đồng thuận, Tôn Quyền đồng ý bắt tay cùng Gia Cát Lượng trong việc triển khai kế hoạch lớn này. Cánh cửa hòa hợp ngôn ngữ và văn hóa đã mở ra, và hành trình của Gia Cát Lượng vẫn còn nhiều thách thức phía trước. Nhưng với sự ủng hộ của Tôn Quyền, ông biết rằng mình đã tiến một bước lớn trong việc xây dựng một Thục Hán thống nhất.