Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 1
Chương 1: Thái giám cuối cùng
Đêm trong hoàng cung lúc ấy im lặng lạ thường. Dưới ánh đèn lờ mờ, Lý Thụy, một thái giám đã gần bốn mươi tuổi, ngồi bên bàn làm việc của mình. Ông chậm rãi lật giở những trang tài liệu trong tay, từng dòng chữ hiện lên như lời tố cáo không thể chối cãi về những gì ông đã chứng kiến suốt nhiều năm qua: các quan lớn trong triều đình, những kẻ từng thề trung thành với hoàng thượng, đang âm thầm câu kết với ngoại bang, tham nhũng công quỹ, và phản bội đất nước.
Lý Thụy biết rằng việc giữ lại những bí mật này sẽ chỉ khiến tình hình ngày càng tồi tệ. Ông không còn thời gian để do dự.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán ông khi nghĩ về số phận của mình. “Nếu để họ biết mình đã phát hiện ra, cái chết sẽ đến nhanh chóng và tàn nhẫn,” ông tự nhủ. Thế nhưng, ông đã quyết định. Cái chết của ông sẽ không vô nghĩa.
Ông lấy ra tờ giấy trắng, ngòi bút lông chấm vào mực đen, viết lên những dòng cuối cùng của cuộc đời mình. Lý Thụy viết nhanh và dứt khoát, không chút do dự. Nội dung bức thư tố cáo toàn bộ những quan lại tham nhũng, kẻ đứng đầu không ai khác chính là Tào Đại Nhân, một trong những người được hoàng thượng tin tưởng nhất.
“Tào Đại Nhân, kẻ đã cướp đi của dân chúng biết bao nhiêu lương thực, tiền bạc, tất cả đều vì lợi ích của hắn. Mạng lưới của hắn lan rộng đến mức ngay cả hoàng thượng cũng không thể chạm đến,” Lý Thụy lẩm bẩm trong khi viết.
Chỉ một lúc sau, bức thư tuyệt mệnh đã hoàn thành. Ông cẩn thận gấp lại, bỏ vào phong bì, đóng dấu bằng con dấu cá nhân của mình. Ông biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh của Lưu Đại Nhân, một vị quan thanh liêm hiếm hoi trong triều đình, người ông quyết định sẽ gửi bức thư này.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Lý Thụy ra khỏi phòng, tiến đến một người hầu cận trung thành.
“Đưa bức thư này đến Lưu Đại Nhân ngay lập tức, không được để lộ cho ai biết,” Lý Thụy dặn dò.
Người hầu cẩn thận nhận lấy bức thư và vội vã rời đi. Nhìn bóng dáng người hầu khuất dần, Lý Thụy khẽ thở dài, bước trở lại phòng mình. Trên bàn, một chiếc gối lụa màu vàng nằm đó. Ông ngồi xuống ghế, đặt tay lên chiếc gối.
“Mọi chuyện rồi sẽ được phơi bày,” ông thì thầm với chính mình trước khi dứt khoát đặt gối lên mặt, bịt chặt hơi thở.
Buổi sáng hôm ấy, tin tức về cái chết của Lý Thụy lan truyền khắp cung. Một thái giám trung thành với hoàng thượng, tự vẫn không rõ lý do. Trong lúc hoàng cung còn đang xôn xao, bức thư tuyệt mệnh đã đến tay Lưu Đại Nhân.
Lưu Đại Nhân ngồi trong thư phòng, trầm ngâm nhìn bức thư trên bàn. Từ khi nhận được, ông đã cảm thấy bất an, nhưng không ngờ lại đến mức như vậy. “Thái giám Lý Thụy… ông ta có thể nào biết điều gì mà lại phải tự vẫn?”
Ông nhẹ nhàng mở phong bì, mắt lướt qua những dòng chữ của Lý Thụy. Nội dung bức thư làm ông giật mình. Đó không chỉ là một bức thư tuyệt mệnh bình thường, mà còn là lời tố cáo về sự tham nhũng của các quan lớn trong triều đình.
“Tào Đại Nhân!” Lưu Đại Nhân thốt lên, đôi mắt mở to kinh ngạc. “Hắn ta thực sự có thể làm những điều này sao?”
Tâm trí của Lưu Đại Nhân xoay chuyển nhanh chóng. Ông biết rõ rằng những lời tố cáo này, nếu được phơi bày, sẽ gây ra cơn địa chấn trong triều đình. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ông đang đặt chính mạng sống của mình vào nguy hiểm.
“Mình phải thận trọng, phải điều tra kỹ lưỡng trước khi làm bất cứ điều gì,” Lưu Đại Nhân tự nhủ. Ông quyết định sẽ giữ kín bức thư này và bắt đầu thu thập thêm chứng cứ để vạch trần sự thật.
Trong khi đó, ở một góc khác của cung điện, Tào Đại Nhân đứng lặng lẽ nhìn về phía xa. Hắn nghe thấy tin tức về cái chết của Lý Thụy và bỗng dưng nở một nụ cười nhạt. “Thái giám đáng thương, ngươi nghĩ cái chết của ngươi sẽ làm mọi thứ thay đổi sao?”
Tào Đại Nhân quay người, bước vào trong căn phòng kín đáo. Trước mặt hắn, một người đàn ông áo đen đang chờ sẵn.
“Ngươi hãy theo dõi mọi động tĩnh của Lưu Đại Nhân cho ta,” Tào Đại Nhân nói lạnh lùng. “Ta muốn biết ông ta sẽ làm gì với bức thư của tên thái giám đó.”
Người đàn ông gật đầu, lặng lẽ biến mất trong bóng tối. Tào Đại Nhân đứng yên, đôi mắt lạnh lùng như một con rắn độc. Hắn biết rằng việc Lý Thụy đã phát hiện ra bí mật của mình là một mối nguy hiểm lớn, nhưng hắn cũng tự tin rằng không ai có thể đụng đến hắn.
“Tất cả những kẻ chống lại ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu,” Tào Đại Nhân nói khẽ, trong mắt ánh lên sự tàn nhẫn. Hắn đã sẵn sàng để tiêu diệt mọi kẻ thù, kể cả những kẻ đã khuất.
Từ đây, triều đình trở nên một chiến trường ngầm. Một bên là Lưu Đại Nhân, người mang trong tay bức thư tuyệt mệnh đầy sự thật. Bên kia là Tào Đại Nhân, kẻ tham nhũng nguy hiểm, sẵn sàng giết bất kỳ ai để giữ kín bí mật của mình. Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, và mạng sống của Lưu Đại Nhân đã bị đặt trong thế hiểm nguy.