Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 10
Chương 10: Bí mật bị chôn vùi
Tiếng vũ khí va chạm vang lên khắp cung điện, hòa lẫn với tiếng hét xung trận. Hoàng thượng dẫn đầu đoàn quân trung thành, tiến thẳng về phía Tào Đại Nhân và đám tay chân của hắn. Trận chiến cuối cùng đã đến. Mỗi bước chân của hoàng thượng trên mặt đất là một lời tuyên thệ bảo vệ ngai vàng, bảo vệ sự thật mà ngài đã chậm nhận ra.
Tào Đại Nhân đứng từ xa, nhìn đoàn quân hoàng thượng xông tới, đôi mắt hắn rực lên sự tàn ác. “Nếu hoàng thượng muốn đối đầu với ta, vậy thì hôm nay ngài sẽ nhận lấy hậu quả,” hắn lẩm bẩm, rồi ra lệnh cho những lính thân tín lao lên tấn công.
“Bảo vệ hoàng thượng!” Vương Công hét lên khi thấy đội quân của Tào Đại Nhân đang tiến đến. Ông cùng Chu Vĩnh dẫn đầu những người trung thành, đối đầu trực diện với đám tay sai. Máu đã đổ, nhưng không một ai trong số họ chùn bước.
Chu Vĩnh, dù đã lớn tuổi, vẫn chiến đấu dũng mãnh. Ông biết rằng, dù phải hy sinh mạng sống của mình, ông vẫn phải bảo vệ hoàng thượng và sự thật trong bức thư của Lý Thụy. Đó là di sản cuối cùng để cứu vãn triều đình khỏi tay bọn tham nhũng.
Khi ông lao vào giữa trận chiến, một thanh kiếm đâm tới từ phía sau, nhưng ông đã nhanh chóng né tránh. Chu Vĩnh quay lại, dùng hết sức lực chém xuống kẻ tấn công. “Tào Đại Nhân, hôm nay ngươi sẽ thất bại!” ông hét lên, đôi mắt rực lửa.
Hoàng thượng lúc này đã đối mặt trực tiếp với Tào Đại Nhân. Cả hai đều nắm chặt vũ khí, sẵn sàng cho cuộc đối đầu quyết định.
“Ngươi dám phản bội ta, phản bội cả đất nước này,” hoàng thượng nói, giọng đầy căm phẫn. “Ngươi nghĩ ngươi có thể điều khiển ta, nhưng hôm nay ngươi sẽ phải trả giá.”
Tào Đại Nhân cười lạnh, đôi mắt hắn chứa đầy sự khinh miệt. “Hoàng thượng, ngài đã quá chậm rồi. Sự thật là ngài đã bị điều khiển từ lâu mà không nhận ra. Nhưng bây giờ ngài muốn chống lại ta sao? Ngài nghĩ mình có thể thắng trong trận chiến này ư?”
Hoàng thượng không trả lời. Ngài rút kiếm ra, lao về phía Tào Đại Nhân. Cả hai bắt đầu trận đấu trong sự căng thẳng tột độ. Tào Đại Nhân tấn công liên tục, nhưng hoàng thượng, dù đã không còn trẻ, vẫn đủ kinh nghiệm và sự nhanh nhẹn để né tránh và đáp trả. Tiếng kiếm vang lên, loang lổ giữa không khí đầy khói và máu.
“Ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi tội ác của mình!” hoàng thượng hét lên, dùng hết sức lực tung một cú chém vào ngực Tào Đại Nhân. Máu tóe ra, Tào Đại Nhân khụy xuống, tay siết chặt vết thương.
Tào Đại Nhân nhìn hoàng thượng, nụ cười nhạt hiện lên trên môi. “Ngài nghĩ giết ta sẽ thay đổi được điều gì sao? Cả triều đình đã mục nát rồi… Những kẻ như ta chỉ là một phần nhỏ. Nếu ta chết, ngài cũng không thể cứu được đất nước này.”
Hoàng thượng đứng nhìn kẻ phản bội trước mặt, trái tim ngài nặng trĩu. “Ta sẽ cứu vãn triều đình, dù phải trả bất cứ giá nào,” ngài nói, giọng đầy kiên quyết.
Trong lúc đó, hoàng hậu, đứng từ xa, nhìn trận chiến diễn ra. Bà biết rằng tình thế đang nghiêng về phía hoàng thượng, nhưng bà không dễ dàng bỏ cuộc. Bà đã đi quá xa để quay lại, đã chạm tới quyền lực đỉnh cao, và bà không thể để mất nó.
“Tào Đại Nhân đã thất bại, nhưng ta sẽ không để hắn kéo ta xuống cùng,” hoàng hậu lẩm bẩm.
Bà quay người, ra lệnh cho những sát thủ còn lại rút lui. Trong đầu bà, một kế hoạch khác đã bắt đầu hình thành. Bà không thể đối đầu trực diện với hoàng thượng, nhưng bà có thể âm thầm duy trì mạng lưới quyền lực của mình, dù phải ẩn náu và chờ đợi cơ hội mới.
Trận chiến cuối cùng kết thúc khi Tào Đại Nhân gục xuống, máu chảy ướt đẫm đất. Những người lính trung thành của hắn nhanh chóng bị tiêu diệt hoặc bắt giữ. Hoàng thượng, dù chiến thắng, đứng nhìn cảnh tàn khốc trước mắt, lòng trĩu nặng.
Chu Vĩnh bước đến bên cạnh hoàng thượng, cúi đầu: “Thưa hoàng thượng, chúng ta đã thắng, nhưng hoàng hậu vẫn còn ở trong cung. Bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Hoàng thượng gật đầu, nhưng ánh mắt ngài đầy mệt mỏi. “Ta biết, nhưng giờ đây ta đã nhận ra rằng, để cứu vãn triều đình, ta phải thanh lọc từ tận gốc rễ. Không chỉ có Tào Đại Nhân, mà cả những kẻ như hắn, và những ai âm thầm hỗ trợ hắn, đều phải bị trừng phạt.”
Những ngày sau đó, triều đình rơi vào tình trạng hỗn loạn. Cuộc phản loạn của Tào Đại Nhân đã bị dập tắt, nhưng âm mưu sâu rộng của hoàng hậu vẫn chưa bị triệt tiêu hoàn toàn. Hoàng thượng ra lệnh bắt giữ tất cả những kẻ có liên quan đến Tào Đại Nhân, và cuộc thanh trừng bắt đầu.
Tuy nhiên, hoàng hậu, kẻ đứng sau tất cả, đã biến mất khỏi cung điện trước khi bị bắt. Bà ta đã trốn thoát, cùng với một số tay sai trung thành, và mạng lưới của bà vẫn tồn tại trong bóng tối.
Hoàng thượng ra lệnh tìm kiếm hoàng hậu, nhưng bà như bốc hơi khỏi mặt đất. Không một ai biết bà ta đang ẩn náu ở đâu, và những tin đồn về việc bà vẫn âm thầm thao túng quyền lực từ xa bắt đầu lan rộng.
Bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy cuối cùng cũng được công khai. Hoàng thượng ra lệnh treo nó trong thư phòng của mình, như một lời nhắc nhở về sự tàn bạo và phản bội đã từng đe dọa triều đình. Những kẻ tham nhũng bị trừng phạt, nhưng những vết sẹo mà cuộc phản loạn này để lại sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất.
Dù hoàng thượng đã giành lại quyền lực, ngài biết rằng cuộc chiến với bóng tối chưa bao giờ kết thúc. Hoàng hậu vẫn ở đâu đó, chờ đợi thời cơ. Còn ngài, mỗi ngày phải đối mặt với những kẻ âm thầm dòm ngó ngai vàng.
“Sự thật đã được phơi bày, nhưng cái giá phải trả là quá lớn,” hoàng thượng lẩm bẩm khi đứng trước ngai vàng, mắt nhìn xa xăm.
Cuộc phản loạn đã chấm dứt, nhưng bí mật vẫn bị chôn vùi, và bóng tối vẫn luôn rình rập, chờ đợi cơ hội quay trở lại.