Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 2
Chương 2: Người nhận thư
Lưu Đại Nhân sau khi đọc xong bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy, ông không khỏi hoang mang và lo lắng. Ông biết rằng đây không chỉ là những lời vu khống đơn thuần mà là bằng chứng rõ ràng cho một âm mưu thâm độc đang tồn tại trong triều đình. Nhưng cũng chính vì bức thư này mà ông đã tự đặt mình vào vòng nguy hiểm.
Trời chiều buông xuống, những đám mây xám kéo đến, khiến không gian trong thư phòng của Lưu Đại Nhân thêm phần ảm đạm. Ông ngồi bất động trước bàn, đôi mắt lặng lẽ quan sát từng dòng chữ của Lý Thụy trong bức thư.
“Nếu như những gì trong thư là thật… thì không chỉ có mình ta gặp nguy hiểm, mà cả gia đình, cả những người thân thiết với ta nữa,” Lưu Đại Nhân thầm nghĩ.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, kéo ông ra khỏi dòng suy nghĩ. Một giọng nói quen thuộc cất lên từ ngoài cửa:
“Đại nhân, thuộc hạ vào được không?”
Lưu Đại Nhân khẽ gật đầu, nhưng nhớ ra rằng người bên ngoài không thể thấy, ông nhanh chóng nói:
“Vào đi.”
Một người đàn ông bước vào, đó là Trương Văn, người hầu trung thành đã theo Lưu Đại Nhân nhiều năm. Ông cúi người:
“Đại nhân, có một người khách đợi ngoài cổng phủ. Ông ta nói có việc quan trọng muốn gặp ngài.”
Lưu Đại Nhân hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng sự nghi ngờ:
“Ai vậy?”
Trương Văn đáp:
“Ông ta không nói tên, nhưng bảo rằng đến từ bộ hộ.”
Nghe vậy, Lưu Đại Nhân khẽ trầm ngâm. Bộ hộ là nơi quản lý tài chính, kho tàng của triều đình. Ông ta nghĩ tới nội dung bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy. Liệu người khách này có liên quan đến điều gì không?
“Cho ông ta vào.” Lưu Đại Nhân ra lệnh.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta cúi người chào, giọng nhỏ nhẹ:
“Kính chào Lưu Đại Nhân. Ta là Hàn Bảo từ bộ hộ, có một chuyện liên quan đến ngài mà ta nghĩ ngài nên biết.”
Lưu Đại Nhân đưa tay ra hiệu cho ông ngồi xuống, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người khách. “Nói đi.” Ông nói gọn.
Hàn Bảo ngập ngừng một chút, rồi nhanh chóng nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai ngoài họ trong phòng. Ông ta hạ thấp giọng:
“Đại nhân, có tin đồn lan truyền trong triều rằng ngài đang giữ một thứ quan trọng. Một thứ có thể hủy diệt cả triều đình.”
Câu nói của Hàn Bảo khiến Lưu Đại Nhân cảm thấy có điều không lành. “Là ai nói những điều này?” Ông hỏi, giọng hơi căng thẳng.
Hàn Bảo nhìn thẳng vào mắt ông, hạ thấp giọng hơn nữa: “Tào Đại Nhân đã cho người theo dõi ngài. Ngài cẩn thận, những kẻ này rất nguy hiểm.”
Trái tim Lưu Đại Nhân như đập loạn nhịp khi nghe đến tên Tào Đại Nhân. Những lời tố cáo của Lý Thụy về Tào giờ đây càng có sức nặng hơn. Ông không thể lơ là được nữa. Ông cần hành động trước khi mọi thứ quá muộn.
“Cảm ơn ngươi đã cảnh báo,” Lưu Đại Nhân nói, giọng cương nghị. “Ngươi biết ta sẽ phải làm gì.”
Hàn Bảo gật đầu, ánh mắt lo lắng: “Đại nhân, xin hãy cẩn trọng. Họ không chỉ là những quan tham nhũng bình thường. Họ sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường.”
Lưu Đại Nhân đứng dậy, tay ông siết chặt bức thư của Lý Thụy trong áo. “Ta biết rõ. Nhưng sự thật cần phải được phơi bày.”
Sau khi Hàn Bảo rời đi, Lưu Đại Nhân trở lại bàn, đôi tay run run mở lại bức thư của Lý Thụy. Ông biết mình không còn nhiều thời gian. Tào Đại Nhân đã bắt đầu hành động, và nếu không nhanh chóng đưa sự thật ra ánh sáng, mạng sống của ông và cả gia đình đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lưu Đại Nhân vội vã viết lại toàn bộ nội dung bức thư của Lý Thụy vào một cuộn giấy mới, cẩn thận giấu vào một chiếc hộp gỗ nhỏ. Ông ra lệnh cho Trương Văn:
“Trương Văn, đưa cuộn giấy này đến nhà cũ của ta ở ngoại thành. Để nó ở chỗ mà chỉ ta biết. Đừng nói cho ai biết, kể cả người nhà.”
Trương Văn hơi ngạc nhiên nhưng không dám hỏi lại, chỉ cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, thưa Đại nhân.”
Lưu Đại Nhân nhìn theo bóng Trương Văn rời đi, rồi ngồi xuống ghế, thở dài. Trong lòng ông biết rằng từ lúc nhận được bức thư tuyệt mệnh này, ông đã đặt chân vào một cuộc chiến nguy hiểm hơn bao giờ hết. Ông phải đối đầu với một thế lực hùng mạnh và tàn nhẫn, mà sai lầm nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến cái chết.
Khi màn đêm dần buông xuống, Lưu Đại Nhân ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Ông biết rằng ngày mai sẽ không còn như những ngày trước đây nữa. Ông phải quyết định bước tiếp theo của mình, và không còn đường lui.
Bên ngoài, bóng tối đang bao phủ hoàng cung, nhưng trong những con hẻm khuất, những kẻ theo dõi đã bắt đầu hoạt động. Một người áo đen lặng lẽ rời khỏi phủ của Lưu Đại Nhân, biến mất vào đêm tối, mang theo những tin tức mới nhất về người đàn ông đang giữ trong tay sự thật có thể thay đổi cả triều đình.