Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 3
Chương 3: Cái chết bất ngờ
Sáng hôm sau, không khí trong phủ Lưu Đại Nhân tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Những người hầu trong nhà cảm nhận được một sự căng thẳng vô hình, nhưng không ai dám hỏi hay nói điều gì. Từ đêm qua, Lưu Đại Nhân đã dặn dò mọi người hạn chế ra ngoài, cửa chính đóng kín từ sáng sớm. Cả căn nhà dường như đang chuẩn bị cho một điều gì đó đầy bất trắc.
Lưu Đại Nhân ngồi trong thư phòng, đôi mắt vẫn chăm chú vào cuộn thư mới sao chép. Ông biết mình phải tìm cách đưa nó đến tay hoàng thượng, nhưng để làm điều đó mà không để lộ dấu vết, quả thực là một bài toán khó. Đúng lúc ấy, cánh cửa thư phòng khẽ kêu lên.
“Đại nhân,” Trương Văn xuất hiện, sắc mặt có phần lo lắng. “Có người ngoài cổng. Hắn tự xưng là lính hoàng cung, đến có chuyện khẩn.”
Lưu Đại Nhân cau mày, chưa kịp phản ứng thì từ bên ngoài, một giọng nói lảnh lót vang lên:
“Lưu Đại Nhân! Ta được lệnh của hoàng thượng đến gặp ngài. Xin hãy ra ngoài ngay lập tức.”
Nhận thấy sự khác thường, Lưu Đại Nhân vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Ông ra hiệu cho Trương Văn ở lại, rồi bước ra ngoài. Đứng trước cổng là một đội lính nhỏ, dẫn đầu là một quan trẻ tuổi trong bộ áo giáp vàng.
“Ngươi là ai?” Lưu Đại Nhân hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Ta là Trần Viễn, vệ binh của hoàng thượng,” người lính đáp. “Hoàng thượng có lệnh triệu Đại nhân vào cung gấp. Chúng tôi đến để hộ tống ngài.”
Lưu Đại Nhân thoáng lưỡng lự. Hoàng thượng triệu kiến lúc này thật sự không đúng lúc. Ông đã dự tính sẽ phải cẩn thận hơn, không thể rời khỏi phủ một cách đột ngột như vậy. Tuy nhiên, từ chối lệnh triệu kiến của hoàng thượng là điều không thể.
“Ta sẽ theo các ngươi vào cung,” Lưu Đại Nhân quyết định. “Nhưng để ta thu xếp một chút.”
Khi quay lại thư phòng, Lưu Đại Nhân nhanh chóng cất giấu cuộn giấy quan trọng vào một ngăn bí mật trong bàn. Ông biết rằng việc mang theo nó vào cung là quá nguy hiểm. Nếu những kẻ mưu đồ phát hiện, tính mạng của ông chắc chắn không giữ nổi.
Trên đường vào cung, đoàn hộ tống đi qua những con đường lát đá trong thành phố. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những bụi bặm từ các ngõ hẻm. Lưu Đại Nhân nhìn chằm chằm về phía trước, lòng dạ không yên. Trần Viễn, người lính trẻ, ngồi bên cạnh ông, im lặng nhưng ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Khi đến gần cổng hoàng cung, bỗng một toán lính áo đen xuất hiện từ ngõ hẻm phía trước. Chúng di chuyển nhanh chóng, bao vây đoàn hộ tống chỉ trong chớp mắt. Trần Viễn lập tức rút kiếm, hét lớn:
“Phòng thủ! Bảo vệ Đại nhân!”
Nhưng quá muộn, đám lính áo đen đã xông tới, giương kiếm và lao vào tấn công. Những vệ binh của hoàng thượng chống cự mãnh liệt, nhưng số lượng kẻ tấn công quá đông. Lưu Đại Nhân cố gắng né tránh, tìm cách chạy khỏi vòng vây. Ông nhận ra mục tiêu của chúng chính là mình.
Trong khi Trần Viễn cùng vài lính khác đang chiến đấu quyết liệt, một kẻ áo đen nhanh chóng tiếp cận Lưu Đại Nhân từ phía sau. Ông quay lại, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm đang lao tới. Trái tim ông đập thình thịch, nhưng không kịp phản ứng.
“Chết đi!” kẻ áo đen gầm lên, và một cú chém mạnh giáng xuống.
Lưu Đại Nhân gục ngã trên mặt đất. Máu từ vết thương chảy ra ướt đẫm chiếc áo quan của ông. Mắt ông mờ dần, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mặt. Trần Viễn gào thét, cố gắng đánh lui đám lính áo đen, nhưng tình hình đã quá muộn.
“Đại nhân!” Trần Viễn hét lên trong tuyệt vọng, nhưng tiếng hét của anh như bị nhấn chìm trong không gian. Đám lính áo đen nhanh chóng rút lui, để lại hiện trường đầy máu và xác người.
Trên giường bệnh của một căn nhà gần đó, Lưu Đại Nhân nằm thoi thóp. Ông may mắn không chết ngay tại chỗ, nhưng vết thương quá nặng. Trần Viễn đã kịp thời đưa ông vào một căn nhà an toàn, nơi có thể giấu ông khỏi những kẻ sát nhân.
“Đại nhân, ngài phải cẩn trọng,” Trần Viễn nói, giọng trầm đầy lo lắng. “Chúng ta phải đưa sự thật ra ánh sáng trước khi quá muộn.”
Lưu Đại Nhân, mặc dù đau đớn, vẫn gật đầu. Ông biết rằng thời gian của mình không còn nhiều. Mạng lưới của Tào Đại Nhân quá mạnh, và cái chết đang bủa vây ông từ mọi phía. Nhưng trước khi nhắm mắt, ông sẽ cố gắng đưa bức thư của Lý Thụy ra ánh sáng, vạch trần sự thật.
Trong khi đó, tại phủ của Tào Đại Nhân, một người áo đen quỳ trước mặt hắn, báo cáo:
“Mọi chuyện đã xong, thưa đại nhân. Lưu Đại Nhân bị trọng thương, có lẽ không qua khỏi.”
Tào Đại Nhân mỉm cười lạnh lẽo. “Tốt. Mọi kẻ cản đường ta đều phải biến mất.”
Hắn bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ thỏa mãn. “Không ai có thể ngăn ta, không ai có thể vạch trần sự thật. Cái chết của Lý Thụy chỉ là khởi đầu, và những kẻ ngu ngốc cố chống lại ta rồi cũng sẽ nhận cái kết tương tự.”