Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 4
Chương 4: Những cái chết liên tiếp
Tin tức về việc Lưu Đại Nhân bị ám sát không lâu sau khi nhận được bức thư tuyệt mệnh của thái giám Lý Thụy lan truyền nhanh chóng khắp kinh thành. Mặc dù ông chưa qua đời, nhưng tình trạng của ông vô cùng nguy kịch. Những quan lại trung thực trong triều đình bắt đầu hoang mang và sợ hãi trước những vụ ám sát bí ẩn nhắm vào những người có liên quan đến bức thư của Lý Thụy. Họ không biết rằng, ngoài Lưu Đại Nhân, còn ai sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của thế lực ngầm trong triều.
Tại căn nhà nhỏ nơi Lưu Đại Nhân đang tạm trú, Trần Viễn ngồi bên cạnh giường bệnh của ông, đôi mắt không rời khỏi vị quan thanh liêm đang thoi thóp thở. Một thầy thuốc được gọi đến đã làm hết sức mình, nhưng vết thương quá nặng. Trần Viễn biết rằng, nếu không sớm tìm cách công khai sự thật, mạng sống của Lưu Đại Nhân sẽ không có ý nghĩa gì.
“Đại nhân, ngài có còn nhớ nơi giấu bức thư không? Ta có thể tìm cách lấy nó và đưa đến nơi an toàn,” Trần Viễn nói, giọng trầm thấp và đầy lo lắng.
Lưu Đại Nhân, dù yếu ớt, vẫn cố gắng nắm lấy tay Trần Viễn, đôi môi khô khốc thì thầm:
“Nhà cũ… ở ngoại thành… trong ngăn bí mật… bàn làm việc…”
Trần Viễn gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Ngài cứ yên tâm. Ta sẽ lấy bức thư và đưa nó tới những người cần biết. Bọn chúng sẽ không thể giết hết tất cả chúng ta.”
Trong khi đó, tại phủ của Tào Đại Nhân, một cuộc họp kín diễn ra giữa những kẻ quyền lực và mưu mô. Những kẻ có tên trong bức thư của Lý Thụy, từ lâu đã đồng lõa với tham nhũng và phản quốc, đang họp bàn để đối phó với cuộc khủng hoảng đang ngày càng lớn mạnh.
Tào Đại Nhân ngồi ở vị trí trung tâm, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng kẻ đồng minh của mình. Hắn nhận thấy sự lo lắng, sợ hãi trên khuôn mặt của những kẻ vốn dĩ trước kia rất kiêu ngạo và quyền lực.
“Lưu Đại Nhân vẫn chưa chết, điều này khiến ta không yên tâm,” một quan nhỏ giọng nói, mắt liên tục liếc nhìn Tào Đại Nhân.
“Chỉ là vấn đề thời gian thôi,” Tào Đại Nhân đáp, giọng bình thản nhưng lạnh lùng. “Hắn đã bị thương nặng, không thể sống lâu được. Chúng ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.”
Một người khác, dáng vẻ thấp bé nhưng thông minh, lên tiếng: “Còn bức thư? Chúng ta phải làm gì với nó? Nếu nó bị công khai, tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Lý Thụy đã chết, nhưng bức thư của hắn là một quả bom hẹn giờ.”
Tào Đại Nhân cười nhạt: “Đừng lo, ta đã cho người giám sát tất cả những ai có liên quan. Chúng ta sẽ tìm ra bức thư và tiêu hủy nó trước khi nó được phơi bày. Không ai có thể thoát khỏi bàn tay của chúng ta.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục với ánh mắt nguy hiểm: “Nếu cần thiết, ta sẽ giết tất cả những ai biết về nó. Không ngoại trừ một ai.”
Tại ngoại thành, Trần Viễn lặng lẽ tiến vào ngôi nhà cũ của Lưu Đại Nhân. Bóng tối bao phủ xung quanh, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ những ngôi nhà xa xa. Anh biết rằng mình không còn nhiều thời gian, bọn tay chân của Tào Đại Nhân có thể đã theo dõi mọi động thái của anh từ lâu.
Anh nhanh chóng tìm đến bàn làm việc của Lưu Đại Nhân, lật tung ngăn kéo. Sau một hồi tìm kiếm, Trần Viễn phát hiện ra ngăn bí mật dưới mặt bàn. Đúng như lời dặn của Lưu Đại Nhân, bức thư của Lý Thụy được giấu cẩn thận bên trong.
Trần Viễn thở phào, cầm lấy bức thư, nhưng ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài. “Có người theo dõi!” Trần Viễn thầm nghĩ. Anh vội vàng nhét bức thư vào áo, rút kiếm sẵn sàng đối phó.
Cánh cửa gỗ rung lên, và trước khi Trần Viễn kịp hành động, cánh cửa bật tung. Ba người áo đen xông vào, mắt đầy vẻ sát khí.
“Đưa bức thư ra, ngươi sẽ được chết một cách nhanh chóng,” một trong số bọn chúng lên tiếng, giọng lạnh lùng.
Trần Viễn nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt kiên quyết: “Các ngươi sẽ không bao giờ có được nó!”
Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng và đầy căng thẳng. Trần Viễn dù võ nghệ cao cường, nhưng số lượng địch đông và hắn đã quá mệt mỏi sau nhiều ngày chạy trốn. Một thanh kiếm đâm sượt qua vai anh, máu chảy ướt đẫm áo, nhưng anh vẫn cố gắng chiến đấu.
Cuối cùng, khi nhận ra không thể thắng lợi, Trần Viễn quyết định phá vỡ vòng vây. Anh tung một cú chém vào kẻ trước mặt, rồi nhanh chóng lao ra khỏi căn nhà, chạy thục mạng về phía cánh rừng gần đó.
Những kẻ áo đen đuổi theo sát gót, nhưng Trần Viễn đã biến mất vào bóng tối của rừng rậm. Anh biết mình phải đưa bức thư này về tay những người trung thành với Lưu Đại Nhân, trước khi bọn chúng kịp tìm ra anh.
Tại phủ của Lưu Đại Nhân, tin tức về những cái chết liên tiếp của các quan thanh liêm đã đến tai Trần Viễn. Những người bạn thân thiết của Lưu Đại Nhân, những quan lại có ý định hỗ trợ điều tra, đều bị sát hại một cách bí ẩn. Mỗi ngày trôi qua, mạng lưới của Tào Đại Nhân càng siết chặt hơn, đẩy những người công chính vào đường cùng.
Lưu Đại Nhân nằm trên giường, mắt khép lại. Hơi thở của ông yếu ớt, nhưng ý chí vẫn còn mạnh mẽ. Ông biết rằng, dù mình có qua đời, thì bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy vẫn là hy vọng cuối cùng để đưa sự thật ra ánh sáng.
Trần Viễn đứng bên cạnh, đôi mắt sáng rực lên trong bóng tối. “Đại nhân, ta thề rằng sẽ không để sự thật bị chôn vùi. Ta sẽ đưa bức thư này đến nơi cần đến.”
Lưu Đại Nhân mở mắt, nhìn anh, khẽ gật đầu.
Nhưng ngoài kia, thế lực của Tào Đại Nhân đã bắt đầu phát hiện ra kế hoạch của Trần Viễn. Những kẻ áo đen không từ bất cứ thủ đoạn nào để tiêu diệt bất kỳ ai biết về bức thư của Lý Thụy. Trận chiến giữa sự thật và thế lực hắc ám đang ngày càng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.