Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 5
Chương 5: Nghi phạm trong bóng tối
Trần Viễn đã chạy suốt đêm qua những cánh rừng âm u, với bức thư của Lý Thụy được giấu kín trong áo. Tiếng chó săn và tiếng vó ngựa của những kẻ truy đuổi vang vọng phía xa. Anh biết mình không thể dừng lại, không thể để bức thư rơi vào tay kẻ xấu. Mọi thứ bây giờ đều phụ thuộc vào anh.
Trời hừng sáng khi Trần Viễn đến được ngôi làng nhỏ ở ngoại thành, nơi bạn cũ của Lưu Đại Nhân, một vị quan tên là Chu Vĩnh, đang ẩn mình. Chu Vĩnh là một quan thanh liêm, từng nhiều lần đứng lên chống lại những quan lại tham nhũng trong triều, nhưng ông đã sớm bị đẩy vào thế bất lợi và buộc phải từ chức, lui về sống ẩn dật. Trần Viễn tin rằng, nếu có ai đó giúp anh bảo vệ bức thư và đưa nó đến tay những người công chính, thì người đó chính là Chu Vĩnh.
Khi anh vừa bước vào ngôi nhà gỗ đơn sơ, Chu Vĩnh đã đứng sẵn ở cửa, nét mặt lo lắng.
“Trần Viễn, chuyện gì đã xảy ra?” Chu Vĩnh hỏi ngay khi thấy anh. “Ta nghe nói Lưu Đại Nhân bị thương nặng, và nhiều quan thanh liêm khác cũng đã gặp nguy hiểm.”
Trần Viễn hổn hển thở, nhìn ông: “Đại nhân, mọi chuyện tồi tệ hơn ngài nghĩ. Bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy mà Lưu Đại Nhân giữ đã phơi bày sự thật về Tào Đại Nhân và mạng lưới tham nhũng trong triều. Những kẻ đó đang giết người bịt đầu mối. Chính ta cũng suýt mất mạng.”
Chu Vĩnh trầm ngâm, ông bước vào trong nhà, ra hiệu cho Trần Viễn ngồi xuống. “Đưa bức thư cho ta xem,” ông nói.
Trần Viễn cẩn thận lấy bức thư ra khỏi áo, trao cho Chu Vĩnh. Đôi tay run rẩy của Chu Vĩnh mở bức thư, và khi đọc qua nội dung bên trong, mặt ông tái đi. Những lời tố cáo của Lý Thụy không chỉ là về tham nhũng, mà còn có liên quan đến việc bán đứng quốc gia, cấu kết với kẻ thù ngoại bang để trục lợi.
“Đúng như ta nghĩ… Tào Đại Nhân đã vượt quá giới hạn. Nếu để bức thư này rơi vào tay hoàng thượng, không chỉ hắn, mà toàn bộ phe cánh của hắn sẽ sụp đổ,” Chu Vĩnh nói, ánh mắt trở nên sắc bén. “Nhưng chúng ta phải hành động thật nhanh, trước khi hắn kịp ra tay tiếp.”
Trần Viễn gật đầu, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy bất an. “Ngài định làm gì tiếp theo?” anh hỏi.
“Ta sẽ phải tìm cách gửi bức thư này đến tay một người có quyền lực trong triều đình, nhưng không thể tiết lộ danh tính ngay lập tức. Chúng ta cần một kế hoạch cẩn thận, vì mạng lưới của Tào Đại Nhân rất rộng,” Chu Vĩnh đáp, ánh mắt ông đầy toan tính. “Nhưng ta cần ngươi giúp ta một việc trước.”
Trong khi đó, tại phủ của Tào Đại Nhân, những kẻ thân tín đang tụ họp lại. Tào Đại Nhân ngồi ở giữa, đôi mắt sắc lạnh quét qua những người xung quanh.
“Chúng ta đã quá khoan dung với những kẻ phản bội này,” Tào Đại Nhân nói, giọng đều đều nhưng đầy nguy hiểm. “Bức thư của Lý Thụy vẫn chưa được tìm thấy, và điều đó khiến ta không thể ngủ yên. Trần Viễn đã trốn thoát, và giờ hắn có thể đang tìm cách đưa bức thư đến tay những kẻ chống đối.”
Một trong số những quan thân tín đứng lên, gật đầu: “Ta đã cho người truy tìm Trần Viễn khắp nơi. Hắn không thể trốn lâu được. Nhưng nếu hắn gặp Chu Vĩnh… thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
Tào Đại Nhân mỉm cười nhạt. “Chu Vĩnh ư? Một lão già đã bị loại khỏi cuộc chơi từ lâu. Hắn nghĩ mình vẫn còn quyền lực sao? Hắn chỉ là một tên hèn trốn chạy. Tuy nhiên…” Hắn ngừng lại, đôi mắt đầy toan tính. “…ta sẽ không chủ quan. Hãy cử người đến theo dõi mọi động tĩnh của Chu Vĩnh. Nếu cần thiết, hãy giết hắn ngay lập tức.”
Buổi tối, Trần Viễn và Chu Vĩnh ngồi bên ánh đèn dầu trong căn nhà đơn sơ. Trần Viễn cảm thấy một nỗi bất an lớn dần trong lòng, nhưng không biết nguyên nhân từ đâu. Chu Vĩnh đã bàn bạc với anh một kế hoạch để đưa bức thư vào triều, nhưng kế hoạch đó dường như mạo hiểm hơn anh tưởng.
“Ngài thực sự nghĩ chúng ta có thể vượt qua được mạng lưới của Tào Đại Nhân sao?” Trần Viễn hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Chu Vĩnh khẽ gật đầu, đáp: “Không có con đường nào là an toàn cả, nhưng nếu chúng ta không làm gì, tất cả sẽ kết thúc trong tay những kẻ ác. Bức thư này là bằng chứng duy nhất để lật đổ Tào Đại Nhân. Hắn đã xây dựng một đế chế tội ác trong bóng tối, và giờ là lúc phải trả giá.”
Trần Viễn im lặng. Anh biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Anh đã đặt mạng sống của mình lên bàn cờ này, và nếu từ bỏ, tất cả những gì Lưu Đại Nhân đã hy sinh sẽ trở nên vô nghĩa.
Bỗng, có tiếng động lạ bên ngoài cửa. Trần Viễn đứng bật dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm. Anh liếc nhìn Chu Vĩnh, cả hai người đều hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Những kẻ của Tào Đại Nhân đã tìm đến đây.
“Ngài trốn đi! Ta sẽ đối phó với bọn chúng,” Trần Viễn nói, giọng kiên quyết.
Chu Vĩnh khẽ gật đầu, vội vàng cất giấu bức thư vào một chỗ kín rồi lui vào phía sau. Trần Viễn nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, đối mặt với bóng tối, nơi những kẻ áo đen đang từ từ tiến đến, đôi mắt lạnh lùng như loài thú săn mồi.
Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.