Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 6
Chương 6: Âm mưu từ hoàng hậu
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi đêm, Trần Viễn đứng đối diện với những kẻ áo đen đang tiếp cận. Sự im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng gió thổi qua cành lá tạo nên một cảm giác rờn rợn. Những kẻ sát thủ tiến gần hơn, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyết tâm.
“Các ngươi đến để giết ta?” Trần Viễn cất giọng, giọng anh rắn rỏi dù trong lòng hiểu rõ sự nguy hiểm của tình huống này.
Một trong số những kẻ áo đen bước lên phía trước, gương mặt bị che khuất dưới lớp khăn đen, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh. Hắn rút kiếm ra, ánh kim loại phản chiếu ánh trăng.
“Đưa bức thư ra, và ngươi sẽ được chết nhanh chóng,” hắn nói, giọng trầm và đe dọa.
Trần Viễn khẽ cười, một nụ cười mỉa mai. “Bức thư này có giá trị đến vậy sao? Đến mức các ngươi phải giết từng người biết về nó?”
Kẻ áo đen không trả lời, chỉ siết chặt thanh kiếm trong tay. Không có thời gian để đôi co nữa, Trần Viễn biết rằng việc đối đầu trực diện với bọn chúng chỉ là một phần của kế hoạch. Anh cần câu giờ để Chu Vĩnh có thể trốn thoát và đưa bức thư đến nơi an toàn.
“Ta sẽ không để bọn ngươi có cơ hội!” Trần Viễn hét lên, và ngay lập tức lao vào bọn chúng, kiếm vung lên mạnh mẽ.
Cuộc giao tranh diễn ra nhanh chóng và đầy căng thẳng. Trần Viễn, dù võ nghệ cao cường, nhưng phải đối mặt với một nhóm sát thủ chuyên nghiệp. Những đòn tấn công của anh dần bị yếu đi do vết thương từ lần trước vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Máu từ vết thương chảy ra ướt đẫm tay áo, nhưng anh không thể dừng lại.
Từ trong bóng tối, những kẻ áo đen tiếp tục lao tới, tấn công anh từ nhiều phía. Trần Viễn cố gắng né tránh, nhưng một lưỡi kiếm sắc bén đã chém ngang vai anh. Cơn đau nhói khiến anh khựng lại trong giây lát.
“Không! Mình không thể dừng lại ở đây!” Trần Viễn thầm nghĩ, và với tất cả sức lực còn lại, anh đánh lui thêm vài kẻ địch nữa. Nhưng khi anh ngã xuống đất, đôi mắt bắt đầu mờ dần, anh biết rằng thời gian của mình đã sắp hết.
Bỗng, từ phía sau những kẻ áo đen, một tiếng hét lớn vang lên. “Ngừng lại!”
Những kẻ áo đen chững lại, quay người lại và nhìn thấy một bóng người phụ nữ quyền lực tiến đến. Ánh sáng mờ của đèn lồng phản chiếu gương mặt sắc sảo của bà – đó chính là hoàng hậu.
“Hoàng hậu…” Trần Viễn thầm nghĩ, mắt mở to trong kinh ngạc. Bà ta… cũng liên quan đến vụ này sao?
Hoàng hậu bước tới, chiếc áo lụa dài màu đỏ thẫm thêu rồng phượng quét qua mặt đất. Đôi mắt sắc bén của bà nhìn thẳng vào Trần Viễn, không một chút do dự. Bà ra hiệu cho những kẻ áo đen dừng tay.
“Trần Viễn, ngươi không ngờ rằng ta lại là người đứng sau tất cả những chuyện này, đúng không?” Hoàng hậu khẽ cười nhạt, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lùng.
Trần Viễn cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể anh đau nhói và yếu ớt. “Ngài… Tại sao ngài làm điều này? Bức thư… Tào Đại Nhân và ngài cùng một phe?”
Hoàng hậu cười khẽ, bước đến gần hơn. “Ngươi ngây thơ quá, Trần Viễn. Tào Đại Nhân chỉ là một con tốt trong kế hoạch lớn hơn. Bức thư của Lý Thụy không chỉ là lời tố cáo tham nhũng. Nó còn chứa đựng những bí mật mà ta không thể để bị tiết lộ.”
Trần Viễn nhìn hoàng hậu, trong lòng anh tràn đầy căm phẫn. “Ngài đã phản bội đất nước, cấu kết với ngoại bang. Ngài đã đưa Tào Đại Nhân lên nắm quyền để điều khiển hắn từ phía sau.”
Hoàng hậu không phủ nhận, chỉ khẽ cười. “Đúng vậy. Ngươi thông minh lắm. Nhưng tiếc là ngươi đã biết quá nhiều. Bây giờ, chỉ có cái chết mới giữ được bí mật này an toàn.”
Bà ra hiệu cho những kẻ áo đen tiến lên. Trần Viễn biết mình không thể chống lại nữa, nhưng anh không hối tiếc. Anh đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ bức thư và sự thật. Anh hy vọng rằng Chu Vĩnh đã kịp trốn thoát và đưa bức thư đến nơi an toàn.
Trong khi đó, ở phía xa, Chu Vĩnh đã nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà, mang theo bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy. Ông biết rằng mạng sống của mình đang bị đe dọa, nhưng ông không thể để bức thư rơi vào tay kẻ thù. “Mình phải đưa nó đến triều đình,” Chu Vĩnh thầm nghĩ, đôi chân ông chạy nhanh qua những con đường nhỏ.
Nhưng mạng lưới của hoàng hậu và Tào Đại Nhân quá rộng lớn. Ông biết rằng mình có thể sẽ bị truy đuổi bất cứ lúc nào. Chu Vĩnh chỉ còn hy vọng vào những đồng minh cuối cùng trong triều đình – những người còn giữ lòng trung thành với hoàng thượng.
“Mình sẽ không để sự thật bị chôn vùi,” Chu Vĩnh thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết.
Bên ngoài, đêm vẫn tĩnh lặng, nhưng những bóng tối nguy hiểm đã bắt đầu lan rộng khắp kinh thành. Trận chiến giữa công lý và quyền lực còn lâu mới kết thúc.
Tại hiện trường, hoàng hậu nhìn xuống Trần Viễn, người giờ đây nằm gục trên mặt đất, máu thấm đẫm. Bà cúi xuống, giọng khẽ nhưng đầy đe dọa: “Ngươi đã cố gắng rất nhiều, nhưng kết cục của ngươi đã được định sẵn. Đôi khi, sự thật không phải thứ mà bất kỳ ai cũng có thể gánh vác.”
Trần Viễn, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, không thể nói thêm lời nào. Nhưng trong lòng anh, anh biết rằng sự hy sinh của mình không vô ích. Cuộc chiến vẫn tiếp tục, và sự thật rồi sẽ được phơi bày.
Hoàng hậu quay đi, ra lệnh cho những kẻ áo đen rút lui, bỏ lại một Trần Viễn đã ngã gục, nhưng không bao giờ bị lãng quên.