Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 7
Chương 7: Cuộc đối đầu định mệnh
Chu Vĩnh đã chạy trốn suốt đêm, nhưng ông biết không thể trốn mãi. Ngay khi bức thư của Lý Thụy vẫn còn trong tay, ông là mục tiêu của những thế lực quyền lực nhất trong triều đình. Mạng lưới của hoàng hậu và Tào Đại Nhân quá lớn, và ông không còn thời gian để suy tính. Điều duy nhất mà ông có thể làm lúc này là tìm cách đưa bức thư đến tay hoàng thượng, trước khi sự thật bị nhấn chìm mãi mãi.
Buổi sáng hôm đó, trời âm u, báo hiệu một ngày không mấy tốt lành. Chu Vĩnh, sau khi vượt qua những con đường nhỏ hẻo lánh, cuối cùng cũng đến được ngôi chùa cổ ở ngoại thành, nơi ông hy vọng sẽ gặp một đồng minh trung thành với hoàng thượng – quan đại thần Vương Công, một người mà ông tin tưởng nhất.
Vương Công là một trong số ít những quan lại còn giữ được lòng trung thành tuyệt đối với hoàng thượng. Tuy nhiên, trong những tháng gần đây, ông đã bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực bởi Tào Đại Nhân và phe cánh. Chu Vĩnh biết rằng nếu có ai đó trong triều dám đứng ra chống lại Tào Đại Nhân và hoàng hậu, thì đó chính là Vương Công.
Khi bước vào chùa, Chu Vĩnh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Vương Công đang ngồi trong một góc, mặc chiếc áo đạo sĩ giản dị. Vương Công, dù đã rời xa triều đình, vẫn giữ được thần thái ung dung và điềm tĩnh của một vị quan thanh liêm.
“Chu Vĩnh, ta đã nghe tin. Tình hình tệ hơn ta tưởng,” Vương Công nói ngay khi thấy Chu Vĩnh đến gần.
Chu Vĩnh cúi chào rồi nhanh chóng lấy từ trong áo ra bức thư tuyệt mệnh của Lý Thụy, đặt trước mặt Vương Công.
“Đây là bức thư của thái giám Lý Thụy, trong đó tố cáo toàn bộ âm mưu của Tào Đại Nhân và… cả hoàng hậu,” Chu Vĩnh nói, giọng trầm nhưng khẩn trương. “Hoàng hậu đứng sau tất cả những vụ tham nhũng, thậm chí liên quan đến kẻ thù ngoại bang. Bà ta và Tào Đại Nhân đang lợi dụng quyền lực để thao túng triều đình. Chúng ta phải đưa bức thư này đến tay hoàng thượng.”
Vương Công mở bức thư ra, mắt ông lướt qua từng dòng chữ mà Lý Thụy đã để lại. Ông trầm ngâm, đôi mắt ánh lên sự căm phẫn và lo lắng.
“Tình thế này vô cùng nguy hiểm. Ta đã biết Tào Đại Nhân tham nhũng, nhưng không ngờ rằng cả hoàng hậu cũng dính líu sâu đến vậy. Điều này vượt xa những gì ta tưởng tượng,” Vương Công nói, giọng đầy nghiêm trọng.
Ông nhìn Chu Vĩnh, rồi lắc đầu: “Đưa bức thư này đến hoàng thượng không phải chuyện dễ. Hoàng thượng đã bị hoàng hậu che mắt quá lâu. Nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chúng ta sẽ bị giết ngay khi cố gắng phơi bày sự thật.”
Chu Vĩnh im lặng. Ông hiểu rằng Vương Công nói đúng. Hoàng hậu không chỉ nắm trong tay quyền lực triều đình mà còn kiểm soát cả những quan thân tín của hoàng thượng. Đưa bức thư này vào cung, dù chỉ một sai lầm nhỏ, cũng sẽ khiến họ mất mạng.
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Chu Vĩnh hỏi, giọng đầy căng thẳng.
Vương Công đứng dậy, bước tới bàn thờ trong chùa, chắp tay trước tượng Phật rồi quay lại, ánh mắt sáng rực lên sự quyết tâm.
“Chúng ta sẽ cần một cuộc gặp trực tiếp với hoàng thượng, nhưng phải làm sao để không bị phát hiện. Ta có một kế hoạch,” ông nói, rồi giải thích chi tiết.
Trong khi đó, tại cung điện, hoàng hậu ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua các quan lại trong buổi triều yết sáng nay. Không khí trong triều đình trở nên ngột ngạt, căng thẳng. Những người trung thành với Tào Đại Nhân và hoàng hậu cố tỏ ra bình thản, nhưng ai nấy đều hiểu rõ rằng mọi động thái của họ đang bị giám sát chặt chẽ.
Hoàng thượng, dù vẫn ngồi ở ngôi cao nhất, đã dần mất đi quyền lực thực sự của mình. Ông bị bao vây bởi những lời tâng bốc, những báo cáo dối trá, và những lời nói hoa mỹ. Chỉ có một vài người trong triều dám lên tiếng thẳng thắn, nhưng những người đó dần bị loại bỏ bởi chính bàn tay của hoàng hậu.
Trong lúc đó, Tào Đại Nhân bước vào cung, cúi người chào hoàng hậu và hoàng thượng. “Thần đã điều tra vụ việc liên quan đến Lý Thụy, nhưng không tìm thấy gì đáng ngại. Tất cả chỉ là sự hiểu nhầm,” hắn nói bằng giọng điềm tĩnh.
Hoàng thượng gật đầu, nhưng không nói gì. Trong lòng ông cũng có nhiều hoài nghi, nhưng ông không thể làm gì khi bị bao quanh bởi những kẻ trung thành với hoàng hậu.
Vào buổi tối hôm đó, Vương Công và Chu Vĩnh bắt đầu triển khai kế hoạch. Họ biết rằng không thể trực tiếp đưa bức thư đến hoàng thượng vì cung điện đang bị kiểm soát chặt chẽ. Thay vào đó, họ sẽ sử dụng một cuộc gặp bí mật.
Vương Công đã có mối quan hệ với một thái giám thân tín của hoàng thượng, người vẫn giữ lòng trung thành với ngài. Thái giám này đồng ý giúp họ sắp xếp một cuộc gặp riêng với hoàng thượng tại vườn thượng uyển, nơi không có ai giám sát. Bức thư sẽ được trao tận tay hoàng thượng, và họ sẽ thuyết phục ngài điều tra.
Tuy nhiên, kế hoạch này không hề dễ dàng. Họ biết rằng mạng lưới của hoàng hậu và Tào Đại Nhân rộng khắp, và bất cứ sơ hở nào cũng có thể khiến họ bị phát hiện.
Khi đêm đến, Vương Công và Chu Vĩnh cải trang thành thường dân, lặng lẽ tiến vào hoàng cung thông qua một con đường bí mật mà thái giám đã chỉ dẫn. Họ nín thở, bước từng bước qua những hành lang tối tăm, tiếng động xung quanh vang lên rợn người. Họ biết rằng chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cả kế hoạch sụp đổ.
Cuối cùng, họ đến được vườn thượng uyển. Hoàng thượng đã chờ sẵn, nhưng ngài không hề biết rằng cuộc gặp này sẽ thay đổi tất cả.
Vương Công quỳ xuống, kính cẩn trao bức thư của Lý Thụy cho hoàng thượng. “Thưa hoàng thượng, đây là bằng chứng của một âm mưu phản quốc. Ngài phải biết sự thật,” Vương Công nói, giọng nghiêm nghị.
Hoàng thượng mở bức thư ra, và khi đọc qua những dòng chữ trong đó, gương mặt ngài dần chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ. “Hoàng hậu… và Tào Đại Nhân…” ngài lẩm bẩm, bàn tay siết chặt bức thư.
Cuộc đối đầu giữa sự thật và quyền lực đã đến gần, nhưng liệu hoàng thượng có đủ sức mạnh để lật đổ những kẻ phản bội?