Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 8
Chương 8: Cuộc phản loạn trong bóng tối
Hoàng thượng nắm chặt bức thư trong tay, mắt dán vào những dòng chữ tố cáo hoàng hậu và Tào Đại Nhân. Sự thật về mạng lưới tham nhũng, phản quốc giờ đây đã lộ diện ngay trước mắt ngài, nhưng hoàng thượng không biết phải xử lý như thế nào. Sự giận dữ từ từ dâng lên trong lòng, nhưng sự bất lực càng làm ngài đau khổ hơn.
Vương Công và Chu Vĩnh quỳ gối trước mặt hoàng thượng, im lặng chờ đợi phản ứng của ngài. Trong không gian tĩnh lặng của vườn thượng uyển, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới cơn gió nhẹ.
“Ngài có thể tin chúng tôi, thưa hoàng thượng,” Vương Công nói nhỏ nhưng kiên quyết. “Bức thư này chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho tội ác của Tào Đại Nhân và hoàng hậu. Nếu không hành động ngay, triều đình sẽ bị thao túng hoàn toàn bởi bọn chúng.”
Hoàng thượng nhìn xuống Vương Công, ánh mắt ngài lóe lên sự hoài nghi xen lẫn sự đau đớn. Ngài không ngờ rằng người phụ nữ mà ngài đã tin tưởng và yêu thương lại đứng sau một âm mưu phản bội khủng khiếp như vậy. Ngài cũng không dám tin rằng Tào Đại Nhân, kẻ được ngài phong chức và trao quyền lực, lại quay lưng phản bội.
“Ta đã quá tin tưởng họ,” hoàng thượng lẩm bẩm, giọng yếu ớt và cay đắng. “Tất cả những điều ta đã làm… đều bị phản bội.”
Chu Vĩnh đứng lên, cố gắng thúc giục hoàng thượng: “Thưa hoàng thượng, chúng ta không có nhiều thời gian. Mạng lưới của hoàng hậu và Tào Đại Nhân đã len lỏi khắp nơi. Nếu bức thư này bị lộ, tính mạng của chúng thần sẽ gặp nguy hiểm, và sự thật sẽ không bao giờ được phơi bày.”
Hoàng thượng gật đầu, đôi mắt ngài đượm vẻ mệt mỏi nhưng dần lấy lại sự kiên quyết. Ngài hiểu rằng mình không thể ngồi yên trong khi triều đình sụp đổ trước mắt. Hoàng hậu và Tào Đại Nhân đã vượt quá giới hạn, và ngài phải hành động.
“Các khanh nói đúng,” hoàng thượng nói, giọng dứt khoát hơn. “Chúng ta sẽ phải tìm cách lật đổ bọn họ, nhưng không thể để lộ quá sớm. Họ có quá nhiều quyền lực và theo dõi từng bước đi của ta.”
Vương Công đứng dậy, gật đầu. “Thần đã dự tính. Chúng ta sẽ bắt đầu từ những quan lại trung thành với ngài, những người chưa bị Tào Đại Nhân mua chuộc. Họ sẽ giúp chúng ta xây dựng một mạng lưới ngầm để chống lại bọn chúng. Nhưng chúng ta cần kế hoạch kỹ lưỡng và bí mật.”
Hoàng thượng trầm ngâm, ngài biết rằng trận chiến này không chỉ là một cuộc đấu quyền lực đơn thuần. Nó còn là cuộc chiến giành lại sự thật, danh dự và chính ngai vàng của ngài.
Trong khi đó, tại phủ của Tào Đại Nhân, không khí đang trở nên căng thẳng. Tào Đại Nhân đã nhận được tin tức rằng bức thư của Lý Thụy chưa bị tiêu hủy, và Chu Vĩnh cùng Vương Công đang âm thầm tổ chức một cuộc phản công. Hắn không thể ngờ rằng hoàng thượng lại có những bước đi nhanh chóng như vậy.
“Hoàng hậu vẫn chưa biết chuyện này,” Tào Đại Nhân tự nhủ, đôi mắt sắc lạnh lướt qua những cận thần đứng chầu. Hắn hiểu rằng mình phải hành động nhanh trước khi hoàng thượng kịp ra tay.
“Chuẩn bị cho ta cuộc họp với hoàng hậu,” Tào Đại Nhân ra lệnh, giọng trầm tĩnh nhưng đầy quyền uy. “Chúng ta phải ngăn chặn cuộc phản loạn trước khi nó bắt đầu.”
Hắn quay người bước vào thư phòng, nơi ánh đèn dầu le lói trong bóng tối. Một bức chân dung của hoàng thượng treo trên tường, nhưng Tào Đại Nhân không thèm để ý. Trong lòng hắn, hoàng thượng chỉ còn là cái bóng mờ nhạt, một con rối mà hắn và hoàng hậu đang điều khiển.
Hắn mỉm cười, nghĩ đến kế hoạch sắp tới. “Cuộc chơi này chưa kết thúc,” Tào Đại Nhân lẩm bẩm, ánh mắt rực lên vẻ toan tính.
Tại cung điện, hoàng hậu đang ngồi trong phòng riêng, ánh nến chiếu sáng gương mặt sắc sảo của bà. Bà đã biết về việc Lý Thụy để lại bức thư tuyệt mệnh, nhưng không nghĩ rằng nó lại gây ra mối nguy lớn như vậy. Tào Đại Nhân vừa gửi tin báo rằng bức thư vẫn chưa bị tiêu hủy, và Chu Vĩnh cùng Vương Công đang có ý định đưa nó ra ánh sáng.
“Lý Thụy… hắn thực sự nghĩ mình có thể chống lại ta sao?” Hoàng hậu thầm nghĩ, đôi mắt đầy sự khinh bỉ. “Tất cả những ai dám phản bội ta đều phải chết.”
Bà đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cung điện. Bóng tối bao trùm khắp nơi, nhưng bà biết rằng trong bóng tối đó, quyền lực của mình vẫn lan rộng. Không ai có thể lật đổ bà, không ai dám đối đầu với bà, kể cả hoàng thượng.
Hoàng hậu mỉm cười nhạt, tay vươn ra vuốt nhẹ lên bức rèm lụa đỏ thẫm, như thể vuốt ve những quân cờ đang nằm trong tay mình. “Ta đã đi quá xa để quay lại,” bà tự nhủ. “Cuộc chơi này sẽ kết thúc theo cách mà ta muốn.”
Vài ngày sau, kế hoạch của Vương Công và Chu Vĩnh bắt đầu được thực hiện. Họ âm thầm liên lạc với những quan lại trung thành còn sót lại trong triều đình, những người vẫn giữ lòng trung thành với hoàng thượng. Những cuộc gặp bí mật được tổ chức trong đêm tối, và từng bước, mạng lưới phản kháng dần hình thành.
Nhưng trong lúc đó, hoàng hậu và Tào Đại Nhân cũng không hề ngồi yên. Họ bắt đầu gửi những tay sai thân tín, giám sát chặt chẽ từng động tĩnh trong triều đình. Những người có liên quan đến Chu Vĩnh và Vương Công dần bị loại bỏ, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt trong cung.
Hoàng thượng hiểu rằng cuộc chiến này sẽ không thể tránh khỏi đổ máu. Ngài biết rằng thời gian không còn nhiều. Nếu không hành động sớm, mạng lưới phản kháng của ngài sẽ bị nhấn chìm bởi sự tàn ác và quyền lực của hoàng hậu.
Trong một đêm tối mịt, khi mọi thứ dường như đang chìm vào im lặng, tiếng vó ngựa vang lên trên con đường dẫn vào cung điện. Một nhóm kỵ binh bí mật do Tào Đại Nhân cử đi đã sẵn sàng thực hiện bước đi cuối cùng của hắn: tiêu diệt toàn bộ những người dám chống đối trước khi họ kịp phơi bày sự thật.
Cuộc phản loạn trong bóng tối đã bắt đầu, và cả hai phe đều biết rằng không còn đường lui. Quyền lực và sự thật đang đối đầu nhau trong một trận chiến quyết định.
Hoàng thượng, dù đã nhận ra sự thật, giờ đây phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất của cuộc đời: hoặc là tiêu diệt kẻ phản bội, hoặc là nhìn ngai vàng của mình sụp đổ trước mắt.