Thư tuyệt mệnh của thái giám - Chương 9
Chương 9: Cuộc phản loạn nổ ra
Trời tối dần, không khí trong cung điện càng trở nên căng thẳng. Hoàng thượng ngồi trong phòng riêng, ánh đèn dầu nhảy múa trong bóng tối. Tâm trí ngài tràn ngập những suy nghĩ về âm mưu đang bủa vây. Vương Công và Chu Vĩnh đã vạch ra kế hoạch chi tiết để tiêu diệt thế lực của Tào Đại Nhân và hoàng hậu, nhưng hoàng thượng biết rằng dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, máu sẽ đổ.
Ngài cầm bức thư của Lý Thụy trong tay, đôi mắt ngài ánh lên sự kiên quyết. Đây là khoảnh khắc quyết định, ngài phải chọn giữa giữ ngai vàng nhưng để thế lực phản loạn tiếp tục thao túng triều đình, hay dũng cảm đối đầu để cứu vãn đất nước.
“Ta không thể ngồi yên thêm nữa,” hoàng thượng tự nhủ, nắm chặt bức thư trong tay.
Trong lúc đó, tại một khu vực hẻo lánh trong cung điện, Chu Vĩnh và Vương Công cùng những người ủng hộ hoàng thượng đã tập trung lại. Họ biết rằng Tào Đại Nhân đã phát hiện ra kế hoạch của họ và sẽ không ngồi yên. Nhưng họ không ngờ rằng hành động trả đũa của Tào Đại Nhân lại đến nhanh đến thế.
“Chúng ta phải hành động ngay trong đêm nay,” Vương Công nói, giọng khẩn thiết. “Hoàng hậu và Tào Đại Nhân sẽ không cho chúng ta thời gian. Nếu chúng ta không ra tay trước, mạng lưới phản kháng sẽ bị quét sạch.”
Chu Vĩnh gật đầu đồng ý. Ông biết rằng trận chiến này không chỉ là cuộc đấu giữa những người trung thành với hoàng thượng và phe phản loạn, mà còn là cuộc chiến để bảo vệ danh dự và lẽ phải. “Tất cả đã sẵn sàng. Chúng ta chỉ chờ tín hiệu từ hoàng thượng,” ông nói.
Tại phủ của Tào Đại Nhân, những kẻ thân tín của hắn đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công quyết liệt. Hắn không hề ngạc nhiên khi nghe tin về kế hoạch của Vương Công và Chu Vĩnh, nhưng hắn đã có phương án để đối phó. Trong đầu hắn, chỉ có một mục tiêu duy nhất: giết chết tất cả những kẻ dám chống lại hắn và hoàng hậu.
“Cuộc chơi đã đến hồi kết,” Tào Đại Nhân nói, nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên gương mặt. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội lật đổ chúng ta.”
Hắn ra lệnh cho những kỵ binh và sát thủ thân cận tiến vào cung điện, dưới màn đêm, sẵn sàng thực hiện cuộc tấn công. Hắn biết rằng hoàng hậu cũng đã chuẩn bị kỹ càng, và bà ta sẽ không ngại ra tay tàn độc để giữ vững quyền lực của mình.
Khi bóng tối phủ kín kinh thành, tiếng ngựa hí vang lên, báo hiệu một cuộc đụng độ không thể tránh khỏi. Lực lượng của Tào Đại Nhân, những sát thủ mặc đồ đen và lính trung thành, nhanh chóng di chuyển đến các vị trí chiến lược. Họ biết rằng phải tiêu diệt Vương Công và Chu Vĩnh trước khi họ kịp triển khai kế hoạch phản công.
Tại một góc cung điện, Chu Vĩnh cùng những người ủng hộ hoàng thượng chuẩn bị cho cuộc phản loạn. Họ biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, tất cả sẽ tan biến. Nhưng họ cũng hiểu rằng không còn con đường nào khác ngoài chiến đấu. Chu Vĩnh siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt ông đầy quyết tâm.
“Chúng ta phải bảo vệ sự thật, bảo vệ ngai vàng và đất nước,” Chu Vĩnh nói với những người đồng đội của mình. “Tào Đại Nhân và hoàng hậu đã lộng hành quá lâu. Giờ là lúc chúng ta lấy lại công lý.”
Những người ủng hộ hoàng thượng gật đầu đồng loạt, sẵn sàng cho cuộc chiến sống còn.
Trong lúc đó, tại phòng riêng, hoàng thượng đang lặng lẽ chuẩn bị cho bước đi quan trọng nhất. Ngài biết rằng mình phải đối diện với sự thật, phải đối đầu với hoàng hậu – người phụ nữ ngài đã từng yêu thương và tin tưởng.
Một tiếng gõ cửa vang lên, và một thái giám bước vào, cúi đầu. “Hoàng thượng, cuộc tấn công đã bắt đầu. Chu Vĩnh và Vương Công đang đợi lệnh của ngài.”
Hoàng thượng đứng lên, gương mặt ngài ánh lên sự cương nghị. “Đưa lệnh ra ngay lập tức. Các tướng lĩnh trung thành sẽ cùng ta dẹp loạn. Tất cả những kẻ phản bội sẽ phải trả giá.”
Thái giám cúi chào, rồi vội vàng rời đi. Hoàng thượng quay lại nhìn bức chân dung của tổ tiên treo trên tường, thầm nhủ rằng mình sẽ không để ngai vàng của gia tộc bị hủy hoại bởi những kẻ phản bội. Ngài nắm chặt thanh kiếm, bước ra khỏi phòng, sẵn sàng đối đầu với cuộc chiến sắp tới.
Cuộc đối đầu trong cung điện diễn ra căng thẳng. Tiếng gươm va chạm, tiếng hét xung trận vang lên khắp nơi. Lực lượng của Vương Công và Chu Vĩnh dù ít hơn nhưng họ chiến đấu với lòng dũng cảm, quyết không để những kẻ phản bội chiếm đoạt triều đình. Những người lính trung thành với hoàng thượng lao vào trận chiến, đối đầu với những kẻ sát thủ tàn nhẫn của Tào Đại Nhân.
Tại một góc cung điện, Tào Đại Nhân đứng quan sát từ xa, đôi mắt hắn lạnh lẽo như bóng đêm. Hắn biết rằng trận chiến này sẽ quyết định số phận của hắn, nhưng hắn cũng tự tin rằng mình có thể vượt qua. “Chu Vĩnh và Vương Công quá yếu đuối. Hoàng thượng sẽ không dám chống lại ta,” hắn tự nhủ, nụ cười hiểm ác hiện lên.
Nhưng khi Tào Đại Nhân chuẩn bị ra lệnh cho đợt tấn công cuối cùng, một tiếng kèn hiệu vang lên từ cung điện chính. Hoàng thượng, dẫn đầu đoàn quân trung thành, đã xuất hiện. Ánh mắt ngài sáng rực lên giữa màn đêm, đầy sự kiên định và uy quyền.
“Tào Đại Nhân! Ngươi đã phản bội ta và đất nước,” hoàng thượng hét lên. “Hôm nay, ngươi sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình!”
Tào Đại Nhân nhìn hoàng thượng, gương mặt hắn thoáng chấn động. Hắn không ngờ rằng hoàng thượng lại tự mình dẫn quân ra trận. “Hoàng thượng…” hắn lẩm bẩm, nhưng trước khi kịp nói thêm, hoàng thượng đã rút kiếm ra, chỉ thẳng vào hắn.
“Giết kẻ phản bội!” hoàng thượng ra lệnh, và cuộc chiến cuối cùng bắt đầu.
Cuộc đối đầu giữa hoàng thượng và Tào Đại Nhân sẽ quyết định số phận của cả triều đình. Trong khi đó, Chu Vĩnh và Vương Công cùng những người trung thành chiến đấu không ngừng để bảo vệ ngai vàng. Máu đã đổ, nhưng sự thật vẫn chưa hoàn toàn được phơi bày.
Cuộc phản loạn nổ ra trong bóng tối, và sự sống còn của đất nước giờ đây chỉ còn phụ thuộc vào quyết tâm của hoàng thượng và những người chiến đấu vì lẽ phải.