Thương Gia Thời Tống - Chương 2
Chương 2: Thích Nghi Với Xã Hội Mới
Lâm thức dậy trong một căn phòng nhỏ hẹp, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ gỗ khép hờ, tạo ra những vệt sáng nhẹ nhàng trên sàn nhà bằng đất nện. Anh mất một lúc để nhận ra mình đang ở đâu. Đêm qua, sau khi nói chuyện với trưởng làng, Lâm đã được sắp xếp ở lại ngôi nhà của một gia đình trong làng.
Lâm ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng đơn sơ chỉ với một chiếc giường tre và vài món đồ dùng bằng đất nung. Không còn điện thoại, không có máy tính, và không có bất kỳ thiết bị hiện đại nào. Anh thở dài, cảm giác cô đơn và lạc lõng tràn ngập trong lòng.
“Có lẽ mình nên ra ngoài một chút,” Lâm tự nhủ, rồi đứng dậy và mặc chiếc áo dài đơn giản mà gia đình đã chuẩn bị cho anh. Bộ vest của anh, bây giờ đã được gấp gọn gàng, để ở một góc phòng. Anh biết rằng mình cần phải hòa nhập với cuộc sống nơi đây nếu muốn tìm cách trở về.
Lâm bước ra khỏi căn nhà nhỏ, ánh mặt trời buổi sáng tỏa sáng rực rỡ trên những cánh đồng lúa xanh mướt. Người dân trong làng đã bắt đầu công việc hàng ngày của họ, từ những người phụ nữ đang tưới nước trên đồng đến những người đàn ông đang kéo cày trên những mảnh ruộng màu mỡ.
“Chào buổi sáng, Lâm!” Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Lâm quay lại và thấy đó là Tiểu Mã, cậu bé con của gia đình đã nhận anh ở trọ. Cậu bé khoảng mười hai tuổi, với đôi mắt to tròn và nụ cười tươi tắn.
“Chào buổi sáng, Tiểu Mã,” Lâm đáp, cố gắng nở một nụ cười.
“Anh có muốn đi dạo quanh làng không? Em có thể chỉ cho anh thấy những nơi thú vị,” Tiểu Mã đề nghị, vẻ mặt háo hức.
“Được thôi, anh cũng đang muốn tìm hiểu thêm về nơi này,” Lâm gật đầu.
Tiểu Mã dẫn Lâm đi qua những con đường đất nhỏ hẹp, những ngôi nhà lợp mái ngói cong cùng những khu vườn xanh mướt. Mỗi bước đi là một khám phá mới đối với Lâm. Cuộc sống ở đây đơn giản nhưng lại vô cùng phong phú, với những âm thanh và màu sắc hoàn toàn khác biệt so với thế giới hiện đại mà anh đã quen thuộc.
“Đây là quán trà của ông Lý,” Tiểu Mã chỉ tay về phía một ngôi nhà gỗ nhỏ, nơi một ông lão đang ngồi nhâm nhi ly trà dưới bóng cây. “Ông ấy biết rất nhiều chuyện về làng này, và còn có thể kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị nữa.”
“Chúng ta ghé vào đó một chút được không?” Lâm hỏi, cảm thấy tò mò.
“Chắc chắn rồi!” Tiểu Mã cười toe toét và chạy nhanh về phía ông Lý.
Ông Lý ngước lên khi thấy Tiểu Mã và Lâm tiến lại gần. Ông mỉm cười, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua như càng sâu hơn. “Chào buổi sáng, các cháu. Vào đây ngồi chơi nào.”
Lâm cúi chào rồi ngồi xuống đối diện ông Lý. Tiểu Mã đã quen thuộc với nơi này, liền nhanh chóng rót trà cho mọi người.
“Lâm là người từ phương xa đến, phải không?” Ông Lý hỏi, giọng điệu ôn tồn.
“Vâng, thưa ông,” Lâm đáp. “Tôi đến từ một nơi rất xa, và có lẽ ông sẽ khó tin nhưng thời đại của tôi hoàn toàn khác biệt với nơi này.”
Ông Lý nhấp một ngụm trà, ánh mắt ông nhìn Lâm với sự thấu hiểu. “Cháu không phải là người đầu tiên nói như vậy. Ở đây, đã từng có những người đến từ những nơi xa xôi, những thế giới khác, nhưng cuối cùng họ cũng tìm cách hòa nhập.”
Lâm ngạc nhiên. “Thật sao? Vậy họ đã sống như thế nào?”
“Ban đầu cũng khó khăn, nhưng rồi họ học cách chấp nhận, thích nghi, và cuối cùng trở thành một phần của cộng đồng này,” ông Lý nói. “Cuộc sống ở đây có thể đơn giản, nhưng nó cũng có những quy tắc riêng, và nếu cháu muốn sống tốt, cháu phải học cách tuân theo.”
“Ông có thể chỉ bảo cho cháu nhiều hơn về cuộc sống nơi đây không?” Lâm hỏi, hy vọng ông Lý sẽ chia sẻ những điều quan trọng.
Ông Lý cười hiền từ. “Đương nhiên rồi, nhưng cháu phải hiểu rằng cuộc sống này không chỉ dựa vào kiến thức mà cháu mang đến từ thế giới của mình. Điều quan trọng là phải biết sống hòa hợp với mọi người, và học hỏi từ họ.”
Tiểu Mã nhìn Lâm và ông Lý trò chuyện, ánh mắt tò mò nhưng cũng đầy kính trọng. “Anh Lâm, anh sẽ làm gì tiếp theo?”
Lâm suy nghĩ một lúc. “Anh nghĩ rằng mình phải tìm một công việc để bắt đầu, học cách sống như mọi người ở đây. Nhưng trước tiên, anh cần phải hiểu rõ hơn về nơi này.”
“Cháu có thể bắt đầu từ việc nhỏ nhặt nhất,” ông Lý gợi ý. “Chẳng hạn như giúp đỡ các hộ gia đình, hay tham gia vào những công việc của làng. Điều đó sẽ giúp cháu làm quen với cuộc sống ở đây và cũng là cách để mọi người chấp nhận cháu.”
“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ bắt đầu từ những điều đơn giản nhất,” Lâm đáp, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Cháu sẽ sớm tìm thấy đường đi của mình thôi,” ông Lý nói với giọng khích lệ. “Hãy nhớ rằng, dù ở bất cứ đâu, điều quan trọng nhất vẫn là tâm hồn và sự kiên nhẫn.”
Buổi sáng trôi qua với những câu chuyện nhẹ nhàng, và Lâm cảm thấy như mình đang dần hiểu thêm về cuộc sống nơi đây. Anh biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ của những người như ông Lý và Tiểu Mã, anh tin rằng mình có thể thích nghi và tìm thấy một lối đi mới cho cuộc đời.