Thương Nhân Bí Ẩn - Chương 2
Chương 2: Thế Giới Mới
Nguyên ngồi trên cánh đồng xanh mướt, tận hưởng hương vị ngọt ngào của thành công đầu tiên. Những cây lúa trĩu hạt trước mắt không chỉ là sản phẩm của sự lao động, mà còn là biểu tượng cho hy vọng và tiềm năng mà anh mang đến cho người dân nơi đây. Tuy nhiên, niềm vui ấy không kéo dài lâu khi thực tại của xã hội phong kiến bắt đầu hiện rõ hơn trong tâm trí anh.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng mọi người sẽ tiếp nhận những ý tưởng mới một cách dễ dàng sao?” Trương hỏi, với vẻ mặt lo lắng.
“Tại sao không? Họ đã thấy sự thay đổi!” Nguyên trả lời, nhưng bên trong anh cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ.
“Đừng quên, chúng ta sống dưới sự cai trị của nhà vua và những thương nhân lớn. Họ không chấp nhận bất kỳ ai đe dọa đến vị trí của mình. Hãy cẩn thận.” Trương khuyên.
“Cảm ơn lời nhắc nhở, nhưng tôi không thể quay lại. Tôi phải tiếp tục giúp họ.” Nguyên quyết tâm.
Ngày hôm sau, Nguyên quyết định đến chợ làng để gặp gỡ những thương nhân khác. Anh muốn tìm cách mở rộng quy mô sản xuất và tạo ra mối quan hệ với những người cùng chí hướng. Khi đặt chân đến chợ, không khí nhộn nhịp cùng với tiếng rao bán vang lên khắp nơi làm anh cảm thấy phấn chấn.
“Ngươi là kẻ mới đến à?” Một thương nhân trung niên, có vẻ ngoài xù xì và nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Nguyên. “Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Tôi là Nguyên. Tôi muốn giới thiệu một số kỹ thuật mới giúp tăng năng suất nông sản. Điều này có thể mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta.” Nguyên tự tin trả lời.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng mấy cái trò lố bịch đó có thể khiến chúng ta giàu có hơn sao? Chúng ta đã sống qua hàng trăm năm theo cách này.” Người thương nhân gắt gỏng.
Nguyên cảm thấy một nỗi bực bội. “Nhưng nếu chúng ta không thay đổi, chúng ta sẽ mãi nghèo đói. Hãy thử nghiệm một lần thôi!”
“Ngươi có dám chịu trách nhiệm cho những thất bại không?” Thương nhân hỏi, mắt hắn lấp lánh sự chế nhạo.
“Dĩ nhiên! Tôi sẽ đứng ra bảo đảm.” Nguyên đáp quyết liệt.
“Tốt, nhưng nếu thất bại, ngươi sẽ phải rời khỏi đây và không bao giờ quay lại.” Hắn ta cảnh cáo, rồi bỏ đi.
Nguyên trở về làng với tâm trạng nặng trĩu. Anh biết rằng mình đã đẩy mình vào một tình huống nguy hiểm. Nhưng sự quyết tâm và mong muốn giúp đỡ người dân không cho phép anh lùi bước.
“Chúng ta cần tìm ra một cách để thuyết phục mọi người.” Nguyên nói với Trương.
“Có một hội chợ lớn sắp diễn ra trong tuần tới. Nếu ngươi có thể trình bày kế hoạch tại đó, có thể mọi người sẽ tin tưởng hơn.” Trương gợi ý.
“Đó là một ý hay! Tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ càng.” Nguyên đáp, lòng tràn đầy hy vọng.
Thời gian trôi qua, Nguyên dồn hết sức lực để chuẩn bị cho buổi thuyết trình tại hội chợ. Anh tạo ra một mô hình nhỏ về cách thức canh tác mới, với những hình ảnh sinh động để minh họa. Nguyên cũng kêu gọi những nông dân đã thử nghiệm kỹ thuật của anh để họ có thể chia sẻ kinh nghiệm thực tế.
Ngày hội chợ đến, Nguyên cảm thấy hồi hộp. Khu vực trung tâm chợ đông đúc với tiếng cười, tiếng rao hàng, và những gian hàng tràn đầy sản phẩm. Anh đứng ở một góc, ngắm nhìn dòng người qua lại, cảm thấy lo lắng trước sự chú ý của đám đông.
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Trương hỏi, đặt tay lên vai Nguyên.
“Có lẽ… nhưng tôi vẫn thấy lo lắng.” Nguyên thừa nhận.
“Ngươi không thể để nỗi sợ hãi ngăn cản mình. Hãy nhớ rằng đây là cơ hội của ngươi.” Trương khuyến khích.
Khi đến lượt mình, Nguyên bước lên sân khấu. Đám đông ngưng lại, ánh mắt tập trung vào anh. “Xin chào tất cả mọi người! Tôi là Nguyên, và hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn một phương pháp canh tác mới có thể mang lại lợi ích lớn cho tất cả chúng ta.”
Nguyên bắt đầu trình bày mô hình của mình, giọng nói chắc chắn. Anh chia sẻ về những kỹ thuật mới và những kết quả mà họ đã đạt được.
“Như các bạn thấy, chỉ sau một mùa vụ, năng suất đã tăng lên gấp đôi! Điều này không chỉ giúp chúng ta có nhiều lương thực hơn mà còn có thể bán ra ngoài chợ, mang lại thu nhập cho gia đình!” Nguyên giải thích, ánh mắt anh rực rỡ.
Một số người trong đám đông bắt đầu thì thầm với nhau, sự tò mò lộ rõ trên khuôn mặt họ.
“Nhưng có một điều quan trọng,” Nguyên tiếp tục, “Đó là sự hợp tác. Nếu chúng ta cùng nhau thử nghiệm, cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm, thì chúng ta sẽ có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào.”
“Ngươi có dám đảm bảo rằng nó sẽ thành công không?” một giọng nói từ phía cuối đám đông cất lên.
Nguyên hít một hơi thật sâu, “Tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm! Hãy cho tôi và chúng ta một cơ hội. Chúng ta có thể thay đổi cuộc sống của chính mình.”
Đám đông im lặng một lúc, rồi bùng nổ tiếng vỗ tay. Họ bắt đầu bàn tán sôi nổi. Nguyên cảm thấy như mình vừa chạm đến một điểm mốc quan trọng trong cuộc hành trình của mình. Mặc dù vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng ít nhất giờ đây, anh đã có được sự chú ý và ủng hộ từ cộng đồng.
“Chúng ta sẽ cùng nhau thử nghiệm,” một nông dân đứng lên nói. “Tôi sẽ tham gia!”
“Và tôi cũng vậy!” Nhiều tiếng hô vang lên, niềm hy vọng dần nhen nhóm.
Nguyên mỉm cười, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh biết rằng cuộc sống nơi đây đã bắt đầu thay đổi, và chính anh sẽ là người dẫn dắt họ trên con đường mới.