Thương Nhân Ở Ấn Độ Cổ Đại - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ Chandragupta Maurya
Arjun theo chân nhóm người vào làng, mọi thứ xung quanh quá khác biệt so với những gì anh từng biết. Những ngôi nhà lợp mái tranh, con đường đất lồi lõm, và không khí thoang thoảng mùi của cây cỏ và bùn đất – tất cả đều làm anh cảm thấy như đang lạc vào một trang sách lịch sử sống động.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhóm người dừng lại trước một ngôi nhà lớn hơn những căn nhà khác trong làng. Cửa ra vào được làm bằng gỗ chắc chắn, và trước cửa là một tấm biển bằng đồng khắc chữ gì đó mà Arjun không thể đọc được. Người đàn ông quay lại nói với Arjun:
“Ngươi chờ ở đây. Ta sẽ vào thông báo với trưởng làng.”
Arjun gật đầu, lòng không ngừng bồn chồn. Anh không biết làm thế nào để trở về nhà, và càng lo lắng hơn khi nghĩ về việc liệu có ai trong thế giới này tin anh không. Anh đứng yên lặng, cố gắng nghe ngóng tiếng nói bên trong ngôi nhà, nhưng tất cả đều im lặng.
Sau một lúc, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt mở ra, và người đàn ông trung niên trở ra, theo sau là một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ, mắt sắc bén như diều hâu. Ông ta mặc một bộ trang phục truyền thống, tay cầm một cây gậy bằng gỗ. Đôi mắt ông chăm chú quan sát Arjun, như thể đang cố gắng thấu hiểu anh từ bên trong.
“Ngươi là ai?” Trưởng làng hỏi, giọng nói trầm và quyền uy. “Ngươi từ đâu đến?”
Arjun cúi đầu, thể hiện sự kính trọng trước người đàn ông lớn tuổi này. “Thưa ngài, tên tôi là Arjun. Tôi đến từ… một nơi rất xa. Tôi không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ngài để tìm cách trở về.”
Trưởng làng nhìn Arjun một hồi lâu, không nói gì. Rồi ông quay sang người đàn ông trung niên và nói gì đó bằng tiếng địa phương. Người đàn ông gật đầu và quay lại nhìn Arjun.
“Ngươi theo ta,” trưởng làng nói và quay lưng đi vào bên trong nhà.
Arjun không còn lựa chọn nào khác, anh bước theo trưởng làng vào ngôi nhà. Bên trong, mọi thứ đều giản dị nhưng ấm cúng. Trên tường treo những bức tranh vẽ tay về các chiến binh và thần linh. Trưởng làng chỉ vào một chiếc ghế và ra hiệu cho Arjun ngồi xuống.
“Ngươi nói ngươi đến từ nơi rất xa, và ngươi cần giúp đỡ. Nhưng ta cần biết rõ hơn về ngươi,” trưởng làng nói, đôi mắt sắc bén không rời khỏi mặt Arjun. “Ngươi hãy kể rõ hơn về ngươi đến từ đâu, và làm thế nào ngươi có thể đến đây.”
Arjun thở dài, biết rằng câu chuyện của mình sẽ rất khó tin, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc nói thật.
“Thưa ngài, tôi đến từ tương lai… một tương lai rất xa so với thời đại này. Tôi là một doanh nhân ở Mumbai, một thành phố hiện đại với những tòa nhà cao tầng và xe cộ đông đúc. Tôi không biết vì sao tôi lại ở đây, nhưng khi tôi bước lên chiếc xe của mình thì mọi thứ trở nên mờ mịt, và khi tôi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở đây, trong thời kỳ này.”
Trưởng làng im lặng, quan sát Arjun với đôi mắt khó đoán. Sau một hồi lâu, ông mới lên tiếng:
“Ngươi có biết rằng lời ngươi nói là rất khó tin không? Nhưng có điều gì đó trong mắt ngươi khiến ta cảm thấy ngươi không nói dối.”
Arjun gật đầu, lòng thầm cảm ơn sự thông cảm của trưởng làng. “Tôi không mong ngài tin tôi ngay lập tức, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ngài. Tôi không biết cách nào để sống trong thời đại này, và tôi cần tìm cách để tồn tại cho đến khi có thể trở về.”
Trưởng làng đứng dậy, bước qua lại trong căn phòng nhỏ. Ông dừng lại trước một bức tranh vẽ một người đàn ông trẻ tuổi với vương miện trên đầu và một thanh kiếm bên hông.
“Ngươi có biết đây là ai không?” Trưởng làng hỏi, giọng nói bỗng trở nên trầm tư.
Arjun nhìn vào bức tranh. Mặc dù không quen thuộc với hình ảnh, anh có thể đoán được từ trang phục và khí phách của người trong tranh.
“Đó là… một vị vua?” Arjun trả lời, không chắc chắn lắm.
Trưởng làng gật đầu, đôi mắt sáng lên chút ánh nhìn tự hào. “Đúng vậy, đó là Chandragupta Maurya, vị vua vĩ đại đã sáng lập nên đế chế này. Ngươi có lẽ chưa biết, nhưng chúng ta đang sống dưới thời kỳ trị vì của ngài.”
Arjun cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Chandragupta Maurya – một trong những vị vua lừng danh nhất trong lịch sử Ấn Độ. Việc được sống trong thời kỳ của ông là một điều mà bất cứ ai đam mê lịch sử cũng mong ước, nhưng đối với Arjun, đây là một thực tế đầy thách thức.
“Ngài có ý định gì, thưa trưởng làng?” Arjun hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trưởng làng quay lại, đôi mắt sắc bén của ông nhìn thẳng vào mắt Arjun. “Ta tin rằng ngươi không phải là người xấu, nhưng cũng không thể để ngươi tự do trong làng mà không có sự giám sát. Ta sẽ đưa ngươi đến gặp một người có thể giúp đỡ ngươi. Người đó có thể quyết định số phận của ngươi ở đây.”
Arjun nuốt khan, cảm thấy như mình đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời. “Người đó là ai?”
Trưởng làng mỉm cười, nhưng nụ cười không hề thân thiện. “Ngươi sẽ gặp ngài sớm thôi. Đó là hoàng đế Chandragupta Maurya.”
Câu nói đó như một cú sốc, khiến Arjun đứng sững lại. Anh sẽ gặp vị hoàng đế vĩ đại mà anh chỉ được biết qua sách vở. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh sẽ phải đối mặt với những thử thách không ngờ tới trong thế giới mới này.
“Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ khởi hành sớm,” trưởng làng nói trước khi rời khỏi phòng, để lại Arjun một mình với những suy nghĩ và lo lắng chồng chất.
Arjun ngồi xuống ghế, cố gắng điều hòa nhịp thở. Cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn, và anh không biết liệu mình có thể thích nghi và sống sót trong thời kỳ này hay không. Nhưng một điều chắc chắn là anh sẽ phải đối mặt với điều đó – và có thể, anh sẽ tìm thấy một ý nghĩa mới cho cuộc sống của mình trong thế giới cổ đại này.