Thương Nhân Ở Ấn Độ Cổ Đại - Chương 3
Chương 3: Kế hoạch mở rộng thương mại
Trời vừa sáng, không khí trong lành của buổi sáng sớm tràn ngập ngôi làng khi Arjun cùng trưởng làng và một nhóm người bắt đầu hành trình đến gặp hoàng đế Chandragupta Maurya. Con đường đất dẫn họ qua những cánh đồng lúa xanh mướt, với những người nông dân đang chăm chỉ làm việc. Mọi thứ đều bình dị và yên ả, nhưng trong lòng Arjun thì không ngừng dậy sóng.
Arjun cố gắng nhớ lại mọi điều anh biết về đế chế Maurya – một đế chế mạnh mẽ và rộng lớn, nổi tiếng với những cải cách chính trị và kinh tế. Nhưng điều đó chỉ khiến anh thêm lo lắng về cuộc gặp sắp tới. Chandragupta Maurya không chỉ là một vị vua, mà còn là một chiến lược gia vĩ đại, người đã thống nhất phần lớn Ấn Độ dưới quyền kiểm soát của mình.
Sau vài giờ đi bộ, nhóm của họ đến một cung điện lớn, nằm trên một ngọn đồi bao quanh bởi những tường thành vững chãi. Các cổng lớn được canh gác cẩn mật bởi những binh lính trong trang phục giáp sáng loáng. Trưởng làng dừng lại trước cổng và ra hiệu cho Arjun đứng chờ, trong khi ông tiến lên để báo cáo với lính gác.
“Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần,” trưởng làng nói khi quay lại, ánh mắt ông không che giấu sự nghiêm túc. “Hoàng đế là người rất khôn ngoan, và ngài sẽ đánh giá ngươi một cách cẩn thận.”
Arjun gật đầu, cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Anh theo bước trưởng làng qua cổng lớn và tiến vào cung điện. Nội thất của cung điện rực rỡ với những bức tường khảm đá quý và các bức tranh mô tả những chiến công của đế chế Maurya. Bầu không khí trang nghiêm và quyền lực bao trùm khắp nơi.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng lớn, nơi Chandragupta Maurya đang ngồi trên ngai vàng bằng vàng chói lọi, xung quanh là các quan lại và tướng lĩnh. Ông có dáng người cao lớn, ánh mắt sáng như đuốc và gương mặt nghiêm nghị thể hiện rõ sự uy nghiêm của một vị vua.
“Bẩm hoàng đế,” trưởng làng cúi đầu và kính cẩn nói, “đây là người đàn ông mà chúng thần đã nói đến. Anh ta tự xưng là đến từ một thời đại khác, và sự xuất hiện của anh ta là một điều kỳ lạ.”
Chandragupta Maurya nhìn Arjun, đôi mắt sắc bén của ông không rời khỏi anh trong một khoảnh khắc nào. “Ngươi là ai?” Hoàng đế cất tiếng hỏi, giọng nói trầm và đầy quyền uy.
Arjun cúi đầu theo cách mà anh nghĩ là thể hiện sự kính trọng. “Thưa ngài, tên tôi là Arjun. Tôi đến từ một thời đại rất xa, một tương lai mà ở đó mọi thứ đều khác xa so với thế giới này. Tôi không biết vì sao mình lại ở đây, nhưng tôi mong ngài có thể giúp tôi tìm ra con đường sống sót và có ích trong thời đại này.”
Chandragupta Maurya im lặng, đôi mắt ông dường như đang cân nhắc từng lời nói của Arjun. Sau một hồi lâu, ông mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần nghiêm nghị: “Ngươi nói rằng ngươi đến từ tương lai. Nếu điều đó là thật, ngươi hẳn phải có những kiến thức vượt trội hơn thời đại này. Hãy chứng minh điều đó bằng cách giúp ta.”
Arjun cảm thấy nhẹ nhõm khi hoàng đế không lập tức nghi ngờ hay phán xét anh. “Ngài muốn tôi giúp gì, thưa ngài?” anh hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Chandragupta Maurya đứng dậy, bước xuống từ ngai vàng và tiến đến gần Arjun. “Đế chế của ta đang mở rộng, nhưng để duy trì và phát triển, chúng ta cần một hệ thống thương mại mạnh mẽ hơn. Ngươi hãy dùng những kiến thức mà ngươi có để giúp ta thiết lập một mạng lưới thương mại hiệu quả, kết nối các vùng đất xa xôi với trung tâm của đế chế.”
Arjun suy nghĩ một lúc. Đây là cơ hội để anh chứng minh giá trị của mình, nhưng đồng thời cũng là một thách thức lớn. Anh không chỉ phải đối mặt với việc thích nghi với thời đại này, mà còn phải sử dụng những kiến thức hiện đại của mình trong một bối cảnh hoàn toàn khác.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa ngài,” Arjun đáp. “Chúng ta cần thiết lập các tuyến đường thương mại an toàn và hiệu quả, xây dựng các trạm dừng chân và kho chứa hàng, và đảm bảo rằng hàng hóa có thể được vận chuyển một cách nhanh chóng và an toàn. Tôi cũng sẽ đề xuất một hệ thống quản lý và phân phối hàng hóa, để đảm bảo mọi người đều được hưởng lợi từ thương mại này.”
Chandragupta Maurya mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy khích lệ. “Tốt lắm, Arjun. Ngươi hãy bắt tay vào công việc ngay. Ta sẽ giao cho ngươi một đội ngũ để hỗ trợ ngươi trong nhiệm vụ này.”
Arjun cúi đầu cảm tạ, trong lòng vừa lo lắng vừa phấn khích. Đây là cơ hội để anh không chỉ sống sót mà còn có thể tạo ra sự khác biệt trong thời đại này. Với quyết tâm và sự thông minh của mình, anh bắt đầu lập kế hoạch cho việc mở rộng mạng lưới thương mại của đế chế Maurya.
Arjun rời khỏi cung điện với những suy nghĩ rối bời. Anh biết rằng trước mắt là một con đường đầy chông gai, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để anh khẳng định giá trị của mình trong thế giới cổ đại này. Anh sẽ phải vượt qua mọi khó khăn, sử dụng tất cả những gì mình biết để không chỉ tồn tại mà còn trở thành một thương nhân vĩ đại – như Chandragupta Maurya đã yêu cầu.